Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

tình yêu xe buýt

Thưa các chú trung niên : cháu thề là ,,, có chút bấn loạn ,,, cháu không phải là chàng trai dễ dãi ,,,
   Bực thật !
trời thì nóng mà cháu phải chờ xe buýt . giá như cháu có cái xe máy thì đâu đến nỗi ,,, chả là hôm nay lớp cháu tổ chức giao hữu bóng đá . Cháu được thằng bạn đèo đi ,,, cháu chỉ có cái xe đạp điện thôi ,,,
Đến lúc về thì nó lại đèo con bồ đi giao lưu cà fe nên bị bỏ rơi ở nhà chờ xe buýt,,,
 Chờ được một lát thì xe buýt tới ; Wow ! mát quá ,,, xe rất vắng chỉ hai ba người khách
 cháu chọn chỗ hàng dầu tiên ở khoang cuối rồi mở đt lên chat facebook , cháu là boy gay,,, mải mê chẳng quan tâm đến xung quanh . Đến ga sau có một hai người lên cháu cũng nhìn thoáng qua có một chú trung niên đậm người chú cũng chọn ghế khoang sau xe .
 Face book của cháu là face gay nên hình ảnh khá là sexy nhiều bố mặc sịp cởi trần toàn zai đẹp.., xem cũng nứng nóng cả háng ,,, bỗng tự nhiên cháu cảm thấy có ai chạm vào nhẹ vào vai áo . Cháu nghĩ chắc xe sóc ghế ngồi lại bằng nhựa không có bọc mút nên chú cầm tay vào đầu nghế nên vô tình chạm vào vai cháu . Nhưng mà không phải vậy . Bàn tay này có vẻ cố ý cào cào làm cháu ngửng đầu lên và quay xuống ; Wow !!!chú ấy đang nhìn em mỉm cười thân thiện , ở vào hoàn cảnh này cháu cũng đáp lại bằng một nụ cười hì hì hì ,,, rồi ngón tay chú thản nhiên cạm khẽ vào cổ cháu tất nhiên là cảm giác rất dễ chịu ,,, ÔI dời ơi !!! cháu hiểu rồi xe bus này thiết kể kiểu thoai thoải như ghế nhà hát đăng sau cao dần nên chú ngồi sau nhìn facebook của cháu rõ lắm,,, chú biết cháu là boy gay ,,, chú bắt được sóng hi fi rồi ( mấy hôm trước ở lớp học của cháu các bạn nữ có thảo luận về nạn quấy rối tình dục trên xe bus dành cho các em gái bọn con trai cứ cười ) nay cháu mục sở thị nạn quấy rối tình dục nam .
,,,cháu chào chú ấy rồi hỏi chú đi làm về à ? dọ cháu không phản đối gì nên bạn tay chú ấy thọc vô ngực cháu và vân vê đầu ti ; ơ ơ một cảm giác tê sương sướng ,,, trym cháu cửng rồi phù phù,,, dã man quá , rồi cháu nghe chú bảo : xuống ngồi đây với chú đi ,,, cháu cứ như bị thôi miên nên cũng đứng lên vài xuống ngồi cùng ghế với chú ấy . cháu vừa ngồi xuống là chú ấy sờ trym cháu luôn . xe vắng khách hai chú cháu ngồi khoang sau lên cũng kín  ,,,, chú nói khẽ : chú nhìn facebook của cháu nên chú nhận ra ngay : cháu đẹp trai quá và dễ thương . Cháu cũng thử sờ trym của chú cương cứng đơ ,,,
 chú bảo là chú làm kĩ sư giám sát ở công trường ngoại giao đoàn ở phía sau công viên namthang long hai chú cháu nói chuyện một lúc đến khu đô thị chỗ hoàng đạo thúy thì chú phải xuống xe chú bảo : đi cà fe với chú nhé !!!
 Dĩ nhiên là cháu cũng đi theo chú . Cà phê gì đâu chú rủ cháu vào hotel . Khi cánh cửa phòng khép lại chú ôm ghì lấy cháu thật chặt ấm áp quá ,,, bỗng cháu thấy đau nhói ở bờ vai A ,,ái đau quá cháu đẩy chú ấy ra ; sao chú lại cắn cháu !!! rồi chú ấy cởi quần của chú ấy ra kéo lưng lửng suống ngang đầu gối một com cặc bự dã man rồi một mùi gây gây do hai chú cháu sờ cu nhau trên xe nó chảy nước toát mồ hôi ra sẵn rồi bốc lên ( mùi này giống như mình mặc sịp cả ngày ấy ) chú bảo : mút cặc cho chú đi cưng !!! ôi dời ơi ,,, cháu gặp phải ông ác dâm rồi . Cháu nói : thôi cháu về đây !
 chú phản ứng ngay : về là về thế nào ,,, đã vào đây rồi phải chơi hết mình ,,, Rồi chú lại xin lỗi làm nhẹ nhàng hôn môi , cởi quần áo cho cháu cảm giác như đi chụp cắt lớp city trong khoa khám bệnh bằng hình ảnh bồng bềnh trên sóng ,,, khi chú bú cặt và liếm ass sướng qua bắn tinh tứ tung ,,, rồi chú nhét cặc vô miệng mình kêu mút , con cặc nóng dẫy to lần lẫn ,,, bú sắp ra thì chú lại đè cháu ra hiếp,,, ôi trời đau thì nhiều sướng thì ít chú lại còn chơi không bao vì không chuẩn bị gì cả ,,, chú xong chưa cháu chết mất ,,, mong chú xuất tinh sớm
làm tình xong tắm rửa chú cho 100k đi taxi và số đt hẹn gặp lại
 Về dến nhà buộn đi vệ sinh đau rát dã man , người nón hâm hấp lên giường đi ngủ . thì thăng bạn đên
 ĐI trà sữa ?
 Thôi không uống đâu ,
 mày làm sao đấy có chuyện gì hả , lúc ở sân bóng còn hò hét vang trời ,,, sao bị trúng gió à
không có gì ,,d đ â u
 Thôi mà cậu có gì đó thì nói ra đi ,,,
 cháu ôm lấy nó và nói : mình bị hiếp dâm trên xe bus ,,,
 Cậu có khùng không đấy , con trai mà đâu phải là em gái
  rồi cháu kể cho nó ,,, bla ,, bla ,,, bla,, ròi nó ngạc nhiên ; trai vơi trai hiếp kiểu gì nhỉ ???
 thế câu nghĩ là làm tình chỉ có ; con cặc và lôn chọc vô nhau thôi à ?
 mình hiểu rồi ,,, nhiều lúc thấy cậu nhìn mình lạ lắm , mình cũng lờ mờ hiểu tí ti
uh , mình thích con cu của cậu lắm,,, đầy khao khát cháy bỏng
Nếu mà hiểu được thì mình chiều cậu để khỏi bị ông kia rủ rê . Có số đt của ông kia à ? để mình gọi điện chửi cho một trận ,,,
 thôi đi cậu lỗi cùng là do mình không kiềm chế được
Cậu ngốc lắm ; không iu thì đừng rủ lên giường
 thế khi cậu ngủ với bạn gái cậu chăm sóc thế nào ?
 À , phai bôi thuốc mỡ vào lồn và mua thuốc tránh thai khẩn cấp,,, câu có uống không mình mua cho ,,,
 Điên !!!






Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

lây hiv

,,,Hà Nội hôm nay trở gió, cũng chẳng hiểu vì sao lại ra đường vào lúc 1h sáng chỉ để uống 1 chai volka trái cây, chắc là buồn – một nỗi buồn chẳng thể cất thành lời.
25 tuổi, tôi đã có 1 căn nhà ở Hà Nội, 1 công việc ổn định trong Nhà nước, và cũng chẳng lo nghĩ gì nhiều về cuộc sống ngoài kia. Đơn giản vì tôi thuộc tuýp người thích một cuộc sống bình lặng và không bon chen.
4 tháng trước, tôi biết mình bị nhiễm HIV trong 1 lần test máu. Cũng chẳng hiểu vì sao lại nhiễm khi thường xuyên đi hiến máu mỗi năm 1, 2 lần. Suy nghĩ mãi về những lý do, tôi hiểu ra có thể mình chỉ mắc lỗi 1, 2 lần vẫn có thể để lại hậu quả. Đó có thể là 1 lần tôi chán nản cuộc sống khi biết người yêu cũ có người yêu mới, gặp gỡ 1 người thích highfun, trong làn khói trắng chếnh choáng tôi đã không làm chủ được mình. Cũng có thể là một lần tôi đi công tác Sài Gòn và gặp gỡ 1, 2 người xa lạ…
Tôi không sock khi biết tin vì vốn là một người cam chịu. Thở dài khi cầm tờ giấy xét nghiệm dương tính trên tay, tôi bỏ đi lang thang 1 ngày, uống thật nhiều rồi ngày hôm sau làm thủ tục điều trị ARV. Cuộc sống là vậy đấy, khi phát hiện mắc căn bệnh thế kỷ trong người, có những người họ sock, thậm chí tuyệt vọng hay nghĩ đến những điều tiêu cực. Tôi đã viết 1 dòng confession trên này và nhận được hàng trăm bình luận, tôi có nhớ 1 người nào đó nói rằng: “Nhiễm đã nhiễm rồi, giờ phải mạnh mẽ và sống thôi”.
4 tháng điều trị ARV, cơ thể có nhiều phản ứng khi sốt đêm, vã mồ hôi, nổi mề đay, thậm chí ngủ không ngon giấc. Tôi tiết chế hơn những cuộc đi chơi khuya, uống rượu bia, đúng giờ về ngủ vì không muốn cơ thể thêm tiều tụy. Rồi thì cơ thể cũng chấp nhận thuốc và có kết quả. Hôm làm xét nghiệm cd4, tôi đang ở mức 700, có nghĩa là ở mức bình thường, tương đương với người không nhiễm HIV. Sau 4 tháng điều trị, làm xét nghiệm test lượng virut trong máu, kết quả dưới mức dương tính, có nghĩa là tình trạng âm tính “ảo”, trong máu vẫn có HIV nhưng khi xét nghiệm có thể ra kết quả âm tính. Vậy là có thể điều trị dài lâu và sống chung với thuốc đến cuối đời
Nhưng rồi cuộc sống cũng có những bước ngoặt khi gia đình biết tôi là Gay. Mà ngoài Bắc tư tưởng còn nặng nề lắm, chắc hẳn ai cũng biết kết quả thế nào. Đến giờ mọi người vẫn chưa chấp nhận và liên tục mai mối cho tôi với những cô gái ở quê để đến với hôn nhân. Tôi sợ nhỡ làm điều gì đó người con gái ấy lại lây nhiễm từ tôi, hoặc chuyện vỡ lở ra… họ hàng ở quê biết được chẳng biết sẽ phải làm thế nào để họ hiểu.
Chuyện tôi bị HIV, đến giờ tôi vẫn âm thầm điều trị và không có ai biết chuyện đó. Sợ nói ra, gia đình sẽ thêm 1 cú sốc, vì cái từ Sida nó khủng khiếp lắm, ai cũng sợ, ai cũng xa lánh. Và người tôi thương nhất là mẹ lại chịu đựng thêm 1 nỗi đau.
Sang năm tôi sẽ bước sang tuổi 27, hạn chót để lập gia đình. Thời gian lại chẳng chờ đợi ai, mỗi lần bố mẹ nhắc chuyện cưới vợ sinh con, trái tim tôi như thắt lại… muốn trải lòng, muốn khóc hết nước mắt như 1 đứa trẻ để nhẹ nỗi lòng… Nhưng tôi chẳng thể làm điều đó, vì tôi không muốn vì tôi mà gia đình đang bình yên sẽ lại dậy sóng như ngày biết tôi là Gay.
Tôi không có bạn, nói thật ra là có những người họ đã từng rất yêu mình, tôi cũng có cảm tình với họ, nhưng rồi khi nói ra sự thật về bệnh tình… những tin nhắn bắt đầu vơi đi, rồi là dòng trạng thái “đã xem” nhưng không trả lời. Tôi biết họ cũng như mọi người, đều sợ 3 từ H-I-V, và chẳng có ai chấp nhận 1 người như tôi cả. Họ sẽ đi tìm những bến đỗ mới, mà người đó không phải là tôi. Tôi biết minh ngu ngốc khi nói ra sự thật, nhưng tình yêu là không lừa dối, nếu họ yêu mình có lẽ họ sẽ có thể chấp nhận con người của mình… Nhưng tìm được 1 người như vậy, chẳng khác nào tìm 1 vật gì đó dưới đáy biển khơi.
Dạo gần đây công việc có nhiều dấu hiệu đi xuống, khi tôi vào danh sách của 1 số kẻ hay nịnh bợ sếp, vì tôi không tham gia các hoạt động chơi bời cùng đồng nghiệp, hay nịnh hót sếp ở cơ quan. Với tôi, đi làm là hết mình với công việc, rồi tối về ăn bữa cơm gia đình và đi ngủ. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy như guồng quay của cuộc sống. Chắc hẳn tôi không trụ lại được bao lâu nữa, và phải lựa chọn cách ra đi tìm 1 công việc khác phù hợp hơn. Công việc hiện tại có thể rất tốt, nhưng mỗi lần đi tiếp khách uống bia rượu, cơ thể tôi lại phản ứng mạnh vì đang uống ARV, tôi thậm chí ngủ li bì ngày hôm sau, nên bị sếp và đồng nghiệp đánh giá không tích cực. Dẫu biết chẳng phải lỗi do mình, nhưng rất khó có thể mở lòng vì những định kiến đang tồn tại.
Mọi thứ đang dần quay lưng lại với 1 người cô đơn như tôi, thèm 1 người nào đó quan tâm, động viên hay đi xem 1 bộ phim 2 đứa cùng thích. Nhưng tôi đã quen với những suất chiếu muộn, lúc rạp vắng vẻ vì có thể khóc mà không có ai biết, hay ngồi café hết ngày để giết thời gian. Những lúc rảnh rỗi tôi hay đi du lịch 1 mình, khỏe hơn thì đi phượt, ăn uống bờ bụi để rời xa thành phố chật chội, ngột ngạt… tạm quên đi những gánh nặng đang đè trên vai, và hàng trăm điều phải nghĩ tới mỗi khi thức dậy.
Hôm nay gió mùa về, đột nhiên tôi nhìn thấy hình ảnh người yêu cũ xuất hiện trong album ảnh, người đã khiến tôi yêu hơn bản thân mình, nhưng khi biết tôi bị HIV họ cũng tự động rời xa, và giờ hạnh phúc với 1 người yêu mới. Ừ thì… cuộc sống là vậy, vô thường như 1 cơn gió, mà gió đông thường làm người ta tê tái, buốt lạnh.
Tôi bỗng thèm như những ngày thời sinh viên, được làm những điều mình thích. Đó là học, làm thêm, làm tình nguyện, và yêu một cách giản đơn. 4 năm rời ghế nhà trường, tôi chưa một lần yêu trọn vẹn 1 ai đó. Có những ngày cô đơn, tôi giết chết thời gian trong những trang sách, hay chọn 1 góc nào đó chỉ để ngồi và rít điếu thuốc. Tôi thèm, thèm được yêu, được sống như bao người… nhưng giờ thì không thể.
Liệu có ai chấp nhận yêu 1 người bị HIV như tôi không? Liệu có ai có thể nắm tay tôi và nói “có anh ở đây rồi” không? Tôi cô đơn, thật sự cô đơn các bạn ạ. Đã có lúc tôi nghĩ sẽ bỏ lại mọi thứ và ra đi, nhưng vì còn món nợ với mẹ cha, tôi không đành lòng…
Hôm nay, tôi viết ra những dòng này với hi vọng có thể tìm lại 1 tia sáng cho cuộc đời mình, có thể là người nào đó chấp nhận con người tôi, chia sẻ cùng tôi… lỡ mai này có ra đi, 5 năm hay 10 năm nữa… tôi cũng có thể mỉm cười nơi chín suối.