Trong lớp học kinh tế đại học quốc gia của tôi có một con bé da màu cà phê . Một hôm tôi thấy nó ngồi buồn rũ rượi tôi mới hỏi : Bạn sao vậy ? Nó nhìn mình không trả lời mà dùng ngón tay rê rê trên làn da đen bóng . Mình chẳng hiểu gì cả ?
nó nói khẽ : da đen chứ còn sao nữa . Thôi mà bạn đừng buồn ; Đi làm cốc trà sữa đê !
Trong lúc trà sữa nàng mới thỏ thẻ : Mình crush một bạn khoa trên mình gửi thư . Bạn ấy từ chối và bảo mẹ tớ không thích người da đen ,,, ÔI dào ! Tưởng chuyện gì ! Tớ á bị bốn năm lần từ chối đây này . Người đó là ai vậy ? Bạn đẹp trai vậy mà ,,, À ! Đó là mấy bạn tóc vàng người đông âu ở khoa tiếng việt ấy ,,,
Người da đen mất giá nhưng đừng tưởng bở nhé ; Có cậu bé da trắng yêu một con bé da đen . Khi con bé da đen đưa bạn trai về nhà đừng tưởng là được trải thảm đỏ đón tiếp nhé . Ông bố con bé ; bố vợ tương lai ấy không dễ chịu đâu nhé . Buổi tối khi đi ngủ ông ấy bảo con gái ngủ với mẹ còn chàng trai ngủ với ông ta . Ông ấy canh như canh tù vậy . Rồi còn hỏi ;cậu có yêu con gái tôi thật lòng không ? Chân thành không ? Và liệu hồn khi nghĩ con gái ông ấy là trò tiêu khiển,,, chàng trai chẳng dám ho he gì chỉ luôn trả lời : yes yes ,,,như cừu non vậy
Và tôi cũng có nàng lọ lem của riêng mình . Nàng có mái tóc đen nháy .
Tôi cưới vợ . Hơn một năm sau chúng tôi có con - một bé trai bụ bẫm và kháu khỉnh. Lần đó, vợ nằng nặc đòi về nhà ông bà ngoại để sinh em bé. Tôi vì bận công việc và nhà cửa riêng nên chỉ có mặt trong ngày vợ sinh, thỉnh thoảng ghé về thăm vợ con và gia đình. Tôi đã cố gắng để có được một tuần phép, tranh thủ về chăm sóc vợ con, đồng thời cũng có dịp để vui với gia đình bên vợ.
Buổi tối đi ngủ thì tôi không được ngủ cùng vợ con vì theo "luật" của nhà vợ, không được phép ngủ chung với vợ khi cô ấy mới sinh . Vợ tôi và em bé ngủ cùng mẹ của cô ấy . Còn tôi thì ngủ cùng bố vợ
tôi cũng chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng, mãn nguyện. Nửa đêm, choàng tỉnh giấc vì một cảm giác rất lạ, hình như có ai đó đang chạm vào tôi, hơn thế nữa một cái ôm thật chặt, một cái hôn thật vội trong hơi thở gấp và... sau thoáng giây ngỡ ngàng, tôi nhận ra đó là bố vợ.
Bố vợ ra ám hiệu bảo tôi im lặng, bảo rằng hiểu tôi xa vợ lâu, muốn giúp tôi "giải toả" những bức xúc về tâm lý và sinh lý. Tôi chẳng biết nói gì với bố trong lúc đó, có ý chờ nghe bố giải thích thêm một cách cụ thể, rõ ràng hơn.
Bố bảo yêu quý tôi nhiều lắm, có thể bằng hoặc hơn những người con ruột của bố. Đó là lần đầu tiên tôi có cảm nhận điều gì đó hơi khác thường từ ba nhưng thật thân thương, chân thật và trân trọng lắm. Tôi cũng không muốn làm ầm lên ngay lúc này, vả lại cũng tự nhủ rằng mình nên cố gắng để bố không cảm thấy xấu hổ hơn nữa với những gì đang xảy ra. Chuyện rồi cũng kết thúc sau đó, tôi đã được "giải quyết" nhưng lại rơi vào trạng thái hoang mang lắm, không biết rồi mọi việc có trở lại bình thường vào sáng hôm sau khi gặp ba cùng với mọi người? Như không có chuyện gì xảy ra các bạn ạ.
Đêm hôm sau cũng tương tự, mặc dù tôi đã dự tính trước và cũng nhỏ to giải thích, tâm sự cùng bố, quả thật, tôi hoàn toàn bất ngờ và "thương" bố vợ nhiều khi nghe nói bố biết là không nên và không hề mong muốn điều này xảy ra nhưng bố đã không kiềm chế được mình. Bố vợ đã sống trong cô đơn và thèm khát một cảm giác yêu thương trong cái vỏ bọc của một gia đình hạnh phúc trọn vẹn từ lâu lắm rồi. Tôi và bố vợ đã không ngủ nhiều trong đêm đó với bao nhiêu tâm sự. Bố vợ cũng thay con gái để "giúp" tôi theo như lời đã nói.
Thời gian nghỉ phép cũng hết, tôi trở về với bộn bề công việc, xa vợ con và gia đình, có một điều nữa vẫn luôn trong tâm trí rằng không biết tôi vì "thương" bố vợ nên muốn để bố thay con gái mình chiều tôi, hay vì sinh lý của tôi cũng có vấn đề? Những lần về thăm sau đó cũng một đôi lần tương tự diễn ra trong sự bí mật một cách hoàn hảo, mãi cho đến khi tôi được cấp phép ngủ với vợ sau sinh. Thú thật thỉnh thoảng khi bên vợ, tôi đã nghĩ và thương bố vợ lắm nhưng không thể làm khác hơn, mọi việc vẫn trôi đi êm đềm như vốn có.
Bố mẹ vợ cũng thỉnh thoảng ghé thăm chúng tôi, trớ trêu thay những lần đó vợ lại muốn ngủ với mẹ vài hôm, điều ấy đồng nghĩa với việc tôi và bố vợ chung nhau một phòng ngủ. Những lúc đó, bố không lấy lý do giúp tôi hay giúp con gái của bố nữa mà là mong muốn được tôi giúp. Bố bảo rồi tất cả sẽ đâu vào đấy, chúng ta vẫn vui vẻ, hạnh phúc trong một gia đình. Có lúc tôi đã nghĩ như thế thật vì cũng có thể thấu hiểu được tất cả những gì xảy ra mà bố đã và đang chịu đựng ở đời.
Điều tôi trăn trở, lo lắng ở đây là không biết có nên dừng lại việc "giúp" bố thỉnh thoảng như vậy? Nếu không giả sử một ngày nọ, tất cả những bí mật bị bật mí thì chắc cả tôi và bố vợ đều sống trong xấu hổ và kỳ thị lắm.