tại phong tạm giam của quận ;
Anh em xin anh đấy !!! Anh rút đơn cứu em đi !!!
_ cho đang đời cái loại tham tiền và bội tình ,,
Em đâu có tham tiền , tai hôm đó là đến phiên em đeo nhẫn em quên đấy chứ,,, thôi em để cho anh cả chiêc nhẫn luôn không cần chia đôi gì cả anh nhé !!!
_ Anh cũng chẳng cần cả cái nhẫn đó làm gì , anh vẫn còn yêu em ,,, anh không muốn mất em ,,,
Vâng em nghe theo lời anh , hu hu hu !!!
....
Dạo đó tình cờ tôi và em quen nhau khi lên hà nội nhập học ; Tôi học trương luật còn em học khoa quản lý nhà nước ở đại học nội vụ
Tình đầu chớm nở với bao niềm hân hoan . Hai chúng tôi dính như keo rảnh là lang thang trên từng ngõ phố chỗ nào chúng tôi cũng vào đi có cặp nên chúng tôi khá là tự tin tuổi trẻ mà
one day chúng tôi nghĩ thế nào mà lại đứng ở trong tiệm bán gold và đồ trang sức ; nhìn từng cặp nhẫn cưới mắt tròn xoe nhìn nhau chẳng ai nói lên lời ; bây giờ mà có tiền mua một đôi thì tuyệt mỗi thằng đeo một cái rồi vô : St. Joseph's Cathedral, Hanoi thề trước chúa mà gì gì đó,,, chắc là thiêng liêng lắm
Rời khỏi tiệm vàng cả hai không nói câu gì . Tôi và em nghèo lắm tiên học tiền trọ tiền ăn còn chẳng đủ ,,, ôi buồn của những kẻ bần hàn ai thấu !!!
Em mới nói :
Anh ơi chúng mình mua nhẫn nhé !!!
_ Anh em mình vặn răng mà mua à !
Mình làm thêm góp tiền rồi mua chung cũng được mà !!!
_ wow ! vậy mà anh không nghĩ ra ,,,,
Đúng rồi anh and em đang tuổi 20 tràn đầy sức sống và có đôi tay ,,, có gì mà không làm được
Cả hai quay tròn trong vòng tiền bạc
Mờ sáng đã dậy đi làm thêm , trưa về đi học chiều lại đi làm thêm đủ mọi công việc ; bưng bê cho quán cà fe , làm gia sư ,,,,
Cả hai làm một cái hộp nhỏ nhỏ ròi bỏ tiền vô , hàng tuần đổ ra đếm nghe tiếng po li mer cọ vào nhau xoàn xoạt đến là vui tai . Cảm nhận như là tiếng chuộng hạnh phúc ka ka ka.
Không ốm không đau làm giàu mấy chốc ,, hì hì hì vài tháng sau Đúng là không ốm không đau mua nhẫn cưới bằng vàng đến dễ ,,, Và đấy là cái nhẫn cưới đầu tiên chúng tôi góp tiền làm thêm mua chung được
Cảm giác cùng nhau mang tiền đến hiệu vàng ,,, cảm giác mang chiếc nhẫn rời khỏi hiệu vàng thiêng liêng làm sao ấy !!!
Rồi chúng tôi cùng nhau viết một kịch bản phân cảnh trao nhẫn êm ái lãng mạn nhất ; Đi đến pagoda làm lễ trao nhẫn ư chẳng romantic tí tẹo nào bởi vì nói đến sư chùa là nhớ đến mói tình lan và điệp cay đắng lắm ,
Và rồi nửa đêm hôm đó có hai kẻ khờ đến bờ rào nhà thờ lớn cathedral làm lễ trao nhẫn :
Chúng tôi hôn nhau rồi tôi trao cho em nhẫn cưới và nói ;
Tôi ; trao tặng cho em chiếc nhẫn này
em : tình yêu ta đấy chẳng đổi thay
tôi và em : cho dù biển cạn dời sông núi,,, mãi mãi bên nhau trọn kiếp đời
Sau ngày hôm ấy chúng tôi giao hẹn mỗi người đeo một tuần rồi lại đến người kia chờ khi nào mua được cái nữa ,,
Tuần đầu tiên tôiđược đeo nhẫn vàng bốn con 9 sướng dã man ,,, khi đeo xong rồi lầm rầm ; thật sáng suốt khi mua vàng ta không sợ mất giá khi nào túng quẫn đổi ra vietnamdong được ngay khỏi lo phải ra hiệu cầm đồ cắm thẻ sv đến nhục,,,
Thời gian cứ thế trôi quá ,,, chẳng ai chín chắn ở tuổi 20 cả ,,, chúng tôi tự hào trên một cái đỉnh quá thấp mà tưởng là cao lắm í !!!
Vài tháng sau chúng tôi chẳng để ra được đồng nào cả ,,, cuộc sống thật bộn bề và cũng nhiều cái mới mà chúng tôi dần khám phá . Có khi mấy ngày chúng tôi mới gặp được nhau ,,,
Một buổi chiều rảnh rang tôi tạt vô quán cà fe nơi em đang làm thêm thăm em ,,, Tôi hình dung em sẽ ngạc nhiên vậy mà lễ tân là một cô gái rất xinh ; Order xong tồi mới hỏi nhỏ : Em ơi ! Khôi Nguyên hôm nay nó nghỉ à ?
Anh là bạn của cậu ấy à ! vậy mà không biết gì à . Cậu ấy bây giờ là hàng sách tay rồi ,,,,
Em nói thế nào ấy chứ ! cậu ấy làm gì có tiền mà dùng hàng sách tay ,,,
hi hi hi,,, cô bé cười và giải thích ; l , a ,, à là đã lọt vào mắt xanh của đại gia ,,, ngày nào cũng được đón rước bằng xe BMV bóng lộn ,,,
Em nói thế nào ấy chứ !!! xinh đẹp như em đại gia mới thích chứ ,,,
Vâng ! em cũng sốt sình sịch đây này ,,, mong mãi chẳng lọt vào mắt xanh của đại gia ,,, mà em nói thật nhé ; cậu Khôi Nguyên như là giớ tính có vấn đề ấy !!!
Ôi !!! đang vui phơi phới vậy mà huyết áp tụt về mo luôn ,,, đất ở dưới chân như sụp xuống . Tôi tức tốc gọi cho em để tìm hiểu sự tình ,,,
Chiều tối ; tôi và em hẹn gặp ở công viên ,,, sau dăm ba câu trò chuyện chẳng đâu vào đâu em thú nhận là không còn iu tôi nữa . Tôi mủi lòng nghĩ tới những ngày tới không có em nữa mà ứa nước mắt ,,Nếu nói về tình yêu thì kẻ buông tay trước chính là người hạnh phúc , bởi vì họ sẽ không hề cảm nhận được nỗi đau xé gan xé rUỘTcủa đối phương ;
Còn tôi ; chia tay rồi vẫn còn lưu luyến chính là kẻ ngốc nghếch nhất , bởi vì tôi giam cầm chính bản thân mình vào những cảm xúc ân tình xưa ..,
Một bên níu kéo ,,, một bên hững hờ bí quá em thốt lên ,,, Qúa khứ rẻ tiền !!! đừng làm phiền tương lai đắt giá !!!
Tôi chết lặng khi nghe câu nói này khi em thốt ra và em lạnh lùng quay gót ,mắt tôi mờ đikhi hình bóng em rẽ vào lối khuất . Tự nhiên tôi sờ vào ngón tay mình thấy cuộc đời sực sự thiếu một cái gì đó rất thật ,,, À !!! Một chiếc nhẫn ,,, tôi còn có một nửa chiếc nhẫn ,,, trong vô thức tôi kêu lên ;
OH !!! CƯỚP ,,, CƯỚP ,,, nó cướp chiếc nhẫn của tôi !!!!
Mọi người nghe thấy và rầm rầm đuổi theo !!!! tôi cũng chạy theo một đoạn rồi thở dốc ,, cảm thấy trái tim mình cạn kiệt năng lượng ,,, tôi bỏ về nhà
,,, Sáng hôm sau ,,, Tôi có một cuộc điên thoại ra đồn công an X giải quyết về vụ cướp ,,, Tại đồn công an tôi xin phép được gặp em . Tôi sững người : ai đó nói rằng :one day in prison = nghìn thu ở ngoài , ( còn em chỉ từ đên qua đến sáng nay khoảng nửa ngày thôi ) vậy thì = 500 thu ở ngoài . TRong con mắt của tôi tối qua em nuột nà như miếng thăn bò lai sin thì sáng nay em nát nhừ vì sự sơ chết của một bà vợ chuẩn bị món steak cho một ông chồng với tất cả tâm hồn . Em nói với tôi như cầu nguyện trước đấng tối cao : A N H cứu em với !!! em chết mất ,,,,
Tôi ra ngoài gặp nhân viên trực ban : Tôi trình bày sự việc abc đúng sự thật là chỉ vì sự hiểu nhầm . Vạy mà họ cứ làm khó khăn . Bí quá toi mới bảo là : tôi là student trường luật , tôi học thầy tiến sĩ lê thẩm dương ,,, nếu không giải quyết tôi sẽ nhờ thầy trợ giúp . nghe thấy tôi nói vậy họ mới giải quyết cho chúng tôi ra về sau khi kí nhận đó là một sụ hiểu nhầm không khiếu kiện gì hết và xin chịu trách nhiệm( tiến sĩ luật lê thẩm dương đang rất hot )
Cảm giác cùng nhau rời khỏi trại tạm giam phường bước ra phố mà như là từ trong địa ngục chui lên thiên đường ,,, khi biết là đã còn sống em mới nói với tôi :
Anh thật là ác ,,, chỉ vì nửa chiếc nhẫn mà suýt làm em mục xương trong nhà đá .
Với anh lúc đó kẻ nào mà sáng vừa xoạc với bồ ,,, đêm lại dạng háng cho đại gia đúng là điếm đực
Em rên rỉ :: anh mà nói câu nữa em cắn lưỡi em chết luôn đấy !!!!
ANH xin lỗi !!!
rồi chúng tôi ôm nhau khác nức nở !!!! tôi nói khẽ ; cuộc đời con dài lắm , năm tháng sẽ đi qua và những đớn đau sẽ làm cho ta trưởng thành ,,,,
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét