Mọi người có nhà ai nuôi chó không ? Chó đẻ ấy ,,, khi thấy nguy hiểm chó mẹ tha đi tha lại lũ chó con đáng yêu vô cùng . Dạo chiến tranh với Mỹ . Nhà tôi là nhà tranh vách đất và ngoài vườn có đào một cái hầm trú ẩn . Khi máy bay của nó đến ném bom có tối đang ngủ còi báo động rú lên mọi người vội vàng vùng dậy chạy ra hầm . Tôi đang ngủ cay mắt vô cùng cũng vội vàng chạy theo mẹ . Nhưng mà có phải chạy một lần đâu vừa quay lại giường nằm chưa ấm chỗ lại còi ú lên .Tôi kệ cái sự sống chết cứ nằm ngủ coi như điếc . Mẹ tôi tha hai đứa em sau tôi ra hầm không thấy tôi đâu lại quay lại cõng tôi ra hầm cứ như tôi là ấu chúa ấy . Nhà tôi ở cuối làng sát mép hồ nước hướng đông bắc . Mỗi khi có bão nhiệt đới ở biển đông mà cái cô dự báo thời tiết mặc jupe xinh như mộng nói : Bão hướng theo tây tây bắc là tôi sợ chết khiếp ,,, đâm thẳng vô nhà tôi đó . Mọi người có thể hiểu đơn giản là khi một cơn bão đi qua là nó thổi đủ bốn hướng gió : đông , bắc, tây ,,, KHi bão quay hướng nam là bão tan rồi . Nhà tranh nghĩa là lợp bằng lá gồi ( lá cọ ở phú thọ ấy ) rồi không có tiền mua lá thì lợp bằng rơm rạ . Đầu tiên bão đổ bộ theo hướng đông sức gió mạnh nhất nó thổi tốc hết mái rơm rạ bay tứ tung xong là mưa dột khắp nhà . Nhà bà ngoại tôi thì ở giữa làng kín gió mà lại xây gạch và mái ngói âm dương . Khi bão đến mấy ông anh bà chị trốn hết ra nhà bà ngoại con tôi thì ở nhà với mẹ và hai cô em bé út . Được ở bên mẹ chở che mà tôi vẫn sợ chết khiếp . Hai cô em út thì bé tí nằm im ngủ con tôi nằm khóc như tỉ tê khiến mẹ đã lo lắng vì mưa bão lúa thối vỡ đê lại càng thêm não nề ; Mẹ quát tôi : Mày có im đi không ! Sao mà phải khóc ? Tôi phụng phịu nói : con sợ nhà mình đổ chết bẹp . Mẹ cho con ra nhà ông bà ngoại ! Mẹ quát tôi : Đang mưa to gió lớn thế này đi làm sao được ( nhà bà ngoại ở xóm trên chỉ cách vài trăm mét thôi ) rồi không chịu được tiếng loa rè của tôi nỉ non mẹ lại đội áo mưa cõng tôi ra nhà bà ngoại rồi lại trở về nhà ,,,
Thời của tôi là giáo dục 1+10 =11 năm. Vỡ lòng + 10 năm
Nhập môn làng cho một bà mẹ biết chữ làm cô giáo. Trường lớp thì chọn cái miếu hoang bỏ không rồi treo cái bảng kê mấy cái bàn ghế là ổn Không có áp lực học tập thành tích gì đâu mà ai cũng được lên lớp hết. Trường làng nên cũng chỉ hơn chục bạn ,làng nào học làng đó luôn. Xong vỡ lòng thì auto lên lớp một trường xã . Hôm đầu tiên khai giảng tôi được phân học lớp con mụ giáo già nhất trường ai cũng khen dạy giỏi . Số tôi hên quá trời chắc sau này thành tài . Sau buổi Khai giảng về lớp bà ấy làm một bài khảo sát nghe viết chính tả : Ôi trời ơi ! Có mang giấy bút gì đâu mà viết ( con mụ này quái thai không có tin vào tài năng dạy dỗ của các cô giáo làng) cả lớp ồn ào như chim ri may quá tôi có bà chị họ học trên hai lớp vào viết giúp nên vượt qua kì sát hạch . Còn mấy thằng bạn trong xóm không viết được chữ nào nên mụ không nhận mà yêu cầu học lại lớp vỡ lòng...
Tôi mất mấy thằng bạn thân nên đi học không có quen ai buồn thiu học hành chẳng ra gì : nào viết sai, tính nhầm con mụ giáo già ngày nào cũng véo tai rồi giật tóc tôi đau quá khóc tu tu suốt buổi nên bị Trầm cảm học đường... Ngày xưa mà có ai đoán được bệnh như thế này họ bảo tôi đần rồi có một cô giáo trẻ dạy thay mụ giáo già đó vài tháng tôi thấy đời yên ổn thấy sân trường có nắng và trên trời có màu xanh. Nhưng ngày vui chẳng bao lâu hôm đang học thì lại thấy mụ giáo già quay lại lớp trong lòng tôi đật sụp dưới chân và chớp ở trên đầu bủn rủn chân tay luôn... Năm đó tôi đúp lớp một học lại với mấy thằng khảo sát trượt năm ngoái . Tôi không hiểu sao ai cũng khen con mụ giáo đó là giỏi. Thực gia về gia đình đời tư con mụ giáo đó là một bà mẹ tồi ( bà có hai người con trai gái) Bà cho hai đứa ngủ chung với nhau kể cả khi dậy thì 15 .16 tuổi và hai anh em quan hệ tình dục . Cô em gái có chửa và để ra một bé trai bà vẫn để nuôi bắt nó gọi bố mẹ bằng anh em ( bây giờ vẫn còn sống sự thật trăm phần trăm luôn) Đám tang con mụ già đó chết bảo là người đưa ma rất đông nhiều người thành tài lắm, nhưng với tôi không bao giờ tin tưởng cái kiểu dạy dỗ bạo lực như thế
Nhà có đông anh em thì chuyện phải trông em là bình thường. Tôi được mẹ gia cho trông bé út em kém tôi sáu tuổi . Trước khi ra đồng cấy lúa mẹ bế em ra nhà bà ngoại để tôi chơi cùng có bà giúp rồi em cứng cáp dần. Đầu tiên tôi bế em quanh nhà thôi . Khi quen rồi tôi cõng em đi khắp làng trên xóm dưới. Đợt đó nhà bà trẻ em của bà tôi cưới con trai nên tôi cõng em đến chơi . Đang cõng em chơi đùa thì ở đâu có con lợn to đùng lao ra tôi sợ hãi hoa ra là họ bắt con lợn làm cỗ đám cưới . Lợn lại nuôi thả rông từ bé thân thiện như thú cưng ấy và rất hiểu con người . Hôm nay mấy ông đan ông mang dao với dây thừng đuổi bắt . Một phia là mấy người đồ tể một phía là tôi đang cõng em bé . Con lợn cũng là loại thông minh phán đoán tình huống giỏi nên nó chọn phía tôi mà chạy trốn ; Nó lao vào người tôi ,,, Xong tôi ngã lăn ra em bé thì khóc tôi thì bị đập đầu xuống đất bị thương chảy máu đầu . Chắc tại tôi từng chửi con lợn ngu ngốc bẩn thỉu đây mà . Kết quả là cỗng chẳng được ăn lại mang một cái sẹo rõ to ở trên đầu . Sau này mỗi khi có bài toán khó không làm được hay là một kì thi không vượt qua tôi lại đổ tội cho con lợn đó làm tôi trấn thương sọ não .
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét