Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2022

TÌNH CHỈ ĐẸP KHI CÒN DANG DỞ

 2- Hộp thư ấy, đã 5 năm nay không có một tin nhắn. Nay bỗng nhiên anh gửi cho em câu chuyện anh viết. Em biết, đó là lời tạm biệt cuối cùng của anh.

Anh bảo, mãi đến năm lớp 8 chúng ta mới biết nhau, nhưng thực ra em đã biết anh từ trước. Ở chỗ chúng ta, anh và chị anh gần như là huyền thoại. Bố mẹ em bảo chị em, làm sao học được như chị anh. Đến em, mẹ bảo làm sao học được như anh.
Nhà anh nghèo, nhưng không vì thế mà anh không có khí chất. Nhà em cũng thuộc dạng có điều kiện, nhưng em không phải đứa hiếu học. Mẹ em vẫn bảo: nhìn anh mà học tập. Thế nên em không thích anh.
Khi em đi học ở trường cấp hai, không thầy cô nào không biết anh. Có lẽ đối với anh những huy chương, giải thưởng đó chỉ là thứ không đáng nhắc đến. Nó đến với anh rất tự nhiên, như là lẽ phải có. Anh đâu biết rằng người khác cố gắng bao nhiêu cũng không có nổi một cái. Của anh, mẹ anh treo đầy tường. Không ai muốn có một cái bóng to như vậy cả, thế nên em lại càng không thích anh hơn.
Năm đó mẹ bảo, dắt em sang nhờ anh dạy. Em nghĩ, chắc gì anh đã chịu.
Không ngờ anh chịu thật.
Từ trước đến nay em chỉ nhìn thấy anh từ xa, ấn tượng của em về anh luôn là một người kênh kiệu, khó gần. Gặp rồi, em mới biết không phải. Anh rất hoạt ngôn. Anh có cái vẻ tri thức rất lôi cuốn, khiến người khác muốn nói chuyện với anh mãi không thôi.
Hơn nữa, anh rất đẹp trai.
Khi đó em còn nhỏ, môi trường giáo dục của chúng ta không có những điều như vậy, nên em không thể biết tình cảm của mình là gì. Em chỉ thấy, muốn đi chơi cùng anh. Muốn được anh chú ý. Muốn được ở gần anh.
Mùa hè năm đó, em vui lắm. Từ nhỏ anh không có bạn, bố mẹ anh rất quý em. Em ở nhà anh gần như cả tuần. Sáng học, chiều chạy nhảy, tối chơi, đêm anh ôm em đi ngủ. Những lúc được anh ôm em thấy bình yên đến lạ. Khi đó, sau này và mãi mãi.
Em đỗ vào cấp ba, học trường của anh khi trước. Bố mẹ em vui lắm, sang nhà cảm ơn bố mẹ anh.
Lúc em nhận lớp, anh dẫn em đến trường. Các thầy cô không ai không biết anh, ai gặp cũng đều đứng lại nói dăm ba câu. Anh bảo, đây là em trai em.
Anh đâu biết, anh làm như vậy, là tạo một áp lực rất lớn lên em. Không ai muốn sống dưới cái bóng của người khác cả. Anh nghĩ rằng, làm như vậy sẽ giúp em có 1 cấp 3 dễ thở. Anh đâu biết, anh hơn người khác về mọi mặt, thế nào giữa anh và em, người ta cũng có sự so sánh. Em không thích điều đó. Em bực anh.
Có lẽ trong câu chuyện của anh, đó là lần duy nhất anh sai. Bây giờ thì em không giận anh, em chỉ thấy rằng, anh là động lực của em để phấn đấu 3 năm đó.
Nhưng khi đó, em không muốn nói chuyện với anh nữa. Anh cũng không chủ động hỏi han, hai chúng ta cứ dần xa cách như vậy. Đôi khi, em nghĩ, nếu lúc đó em và anh cứ như vậy, thì đã không xảy ra những chuyện sau này.
Em không nghĩ nhiều về anh nữa, cho đến gần Tết năm đó, gặp mẹ anh, mẹ anh bảo anh không về.
Chỉ một câu đơn giản như vậy thôi, nhưng làm thay đổi tình cảm của em với anh mãi mãi.
Lúc đó em đã lớn hơn, đã biết được thế nào là những cảm xúc đầu đời. Khi em nhớ lại về mùa hè năm đấy, em giật mình nhận ra, em đã thích anh mất rồi.
Có lẽ đối với chúng ta, những người lớn lên trong môi trường nghiêm khắc, cổ hủ, thì tình cảm đó là một thứ gì đó rất sai trái, rất đáng sợ. Em sợ rất nhiều, sợ anh sẽ ghê tởm, xa lánh, sợ bố mẹ cấm đoán, bạn bè kỳ thì,... Trong những giấc mơ điên cuồng nhất, em thấy anh và em nồng nhiệt trên giường. Khi tỉnh lại, em thấy xấu hổ về bản thân, em tự thấy ghê tởm chính mình. Anh là một người bạn mà em mãi mãi không bao giờ muốn mất đi, nhưng em càng cố gắng đè nén thì cảm xúc của em càng mãnh liệt. Anh bảo chúng ta nói chuyện nhạt nhẽo, anh đâu biết rằng, em mong chờ những tin nhắn đó đến nhường nào. Em phải kìm chế bản thân mình, nếu em chủ động mở lòng với anh, có thể em sẽ làm ra những chuyện sẽ khiến em mất anh mãi mãi.
Em cứ ôm trong mình mối tình như vậy, suốt 3 năm. Kể cả những mùa hè anh về, chúng ta vẫn thân thiết như trước, nhưng em phải tự tạo một rào chắn vô hình để ngăn bản thân mình vượt quá giới hạn. Anh rủ em qua nhà ngủ, em không qua. Anh nghĩ rằng em lớn rồi nên giữ kẽ, anh đâu biết rằng em đã bao nhiêu đêm mơ về anh, vòng tay ấy, cái giường ấy. Em sợ, lúc đấy, em sẽ mất kiểm soát bản thân, và rồi em sẽ mất hết.
Hóa ra, tình cảm của em không phải là 1 phía. Giá như lúc đó 1 trong 2 ta chịu mở lời, thì có lẽ, ta đã là của nhau mãi mãi.
Nhưng em có biết đâu, em mang trong mình thứ tình cảm bị cấm đoán, cứ như vậy càng ngày càng lớn lên. Người ta nói tình yêu tuổi học trò, thoáng đến thoáng đi. Tình yêu của em đối với anh, là mãi mãi.
Năm đó em thi đại học, anh lại về giúp em ôn thi. Anh rủ em xuống ở với anh, là điều mà em chỉ dám nghĩ đến trong những giấc mơ hoang dại nhất. Nhưng em cũng biết, nếu em ở gần anh, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Bố mẹ em cũng không muốn em ở 1 mình, anh đã có lời, chắc chắn bố mẹ em sẽ đồng ý. Lúc đó, em chỉ nghĩ được 1 điều, phải đi càng xa càng tốt.
Em chọn đi lính. Anh không nói gì, chỉ bảo, cũng được.
Anh ạ, giá như lúc đó, anh chỉ cần nói với em thêm 1 câu thôi, rằng hãy ở với anh, thì chắc chắn em sẽ mặc kệ tất cả mà đi với anh thật. Em đã nghĩ, nếu anh vẫn cố gắng thuyết phục, thì em sẽ để thuận theo tự nhiên, gió chiều nào xuôi chiều ấy.
Nhưng anh lại không nói gì. Ván đã đóng thuyền, em cũng quyết chí đi.
Những tháng tân binh không có anh, em thấy trống vắng. Người con trai lần đầu tiên ra biển lớn, chí ở bốn phương, em cũng không để bản thân mình bị chìm đắm trong nỗi buồn. Em có những đồng chí đồng đội, có những bài huấn luyện gắt gao, giúp em quên đi nỗi nhớ anh. Em lao vào tập thể lực. Anh bảo, không thích người gầy. Anh cao lớn, đẹp trai, lại là nam sinh thanh lịch, em không muốn đi cùng anh sẽ khiến anh mất mặt. Tình yêu với anh cho em động lực để hoàn thiện bản thân mình.
Khi em về trường, anh chuyển đến ở gần em. Cuối tuần chúng ta đi chơi, anh đưa em đi khám phá Hà Nội. Mối tình của em vẫn như vậy, nhưng em đã học được cách tiết chế bản thân mình. Khi ở bên anh em vẫn là đứa em trai vui vẻ, anh đâu biết khi đêm xuống, em lại mơ thấy anh trong những giấc mơ hoang dại nhất.
Đêm đó, em nằm gần anh, cảm nhận được hơi đàn ông, em thấy rạo rực lắm. Em đi lính, không lạ gì những cảnh ngủ chung, tắm chung, nhưng chỉ có ở gần anh em mới cảm thấy ham muốn mãnh liệt như vậy. Chiếc giường chật, anh chủ động ôm em. Em nói rất nhiều, em kể cho anh cuộc sống trong quân ngũ, anh chỉ nghe không nói. Khi anh nhìn em, em nhìn thấy sự ham muốn. Đó là ánh mắt mà anh đã nhìn em rất nhiều lần, nhưng đều là trong mơ, giờ đây anh đang nằm ngay bên cạnh, môi anh kề sát cổ em.
Trong một thoáng, chúng ta hiểu nhau. Từ sau hôm đó, anh là của em.
Em vì anh mà cố gắng thay đổi bản thân mình. Em chăm đọc sách. Em viết truyện. Em học Tiếng Anh. Em muốn bản thân mình phải có một chút gì đó xứng với anh.
Em biết mình là đứa ích kỷ, nhưng lúc đó em đã nghĩ như vậy đó. Anh là của em. Anh mang trên mình khí chất đế vương, ra ngoài anh hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió. Nhưng khi chỉ có 2 chúng ta, anh hiền đến lạ. Anh chiều em hết sức. Em muốn gì, anh cũng đồng ý.
Người ta bảo, cả thèm chóng chán. Có được tình cảm của anh rồi, em lại thấy đó là điều đương nhiên phải có, em không còn coi trọng nó nữa. Trong suy nghĩ của em, dù em có thế nào đi chăng nữa, anh cũng không bao giờ rời bỏ. Em quên mất rằng, anh là cá nhân xuất chúng, em chỉ là nhân vật bình thường, người như anh chỉ giơ tay ra là sẽ vớt được cả rổ. Nhưng tình yêu của anh lớn quá, nó làm em kiêu ngạo, ảo tưởng.
Khi em học năm thứ 3, bố em được chuẩn đoán ung thư. Bác sỹ bảo, còn vài năm.
Bên tình bên hiếu, bên nào nặng hơn? Em biết, anh đủ sức để bao bọc em cả đời, chỉ cần em đi theo anh, em không bao giờ phải lo nghĩ gì nữa. Bố mẹ anh cũng đã coi em như con, chị anh coi em như em, cháu của anh còn thân với em hơn là anh. Nhưng bố mẹ em không biết, trong mắt ông bà, anh và em chỉ là bạn bè bình thường.
Khi trước em sợ tình cảm của mình như nào, giờ em sợ bố mẹ như thế. Đến cả em còn đã có lúc không chấp nhận được mảnh tình này, thì liệu bố mẹ em có nghĩ thoáng được không? Anh tốt thật đấy, nhưng còn họ hàng? Láng giềng? Xã hội? Em không biết, em cũng không muốn biết. Em quá hèn.
Lúc đó em đã quyết chí, em sẽ lấy vợ, sinh con để bố em trước khi đi có thể thấy đứa con trai duy nhất thành gia lập thất. Đến bây giờ em vẫn hiểu, năm đó em làm như vậy không phải là nghĩ cho bố em, mà là em sợ. Em không dám đấu tranh vì tình yêu của mình, thì em không đáng có được nó, phải không anh?
Nhiều năm nay, em vẫn thấy sự bình tĩnh của anh đáng sợ. Lúc đó em vẫn là đứa kiêu ngạo, em nghĩ rằng, anh sẽ không bỏ em, anh sẽ chờ em, anh sẽ ở vậy cả đời chờ em chuyển ý. Em quá dốt, đâu biết rằng, đằng sau cái "tùy em" của anh, là bão tố. Anh tôn trọng quyết định của em, anh không phải là người níu kéo. Khi xưa em muốn đi lính, anh không giữ.
Bây giờ cũng vậy, Không ai nhắc gì về ngày hôm đó nữa, nhưng anh đúng, giữa anh với em có một cái đồng hồ. Em chỉ không ngờ rằng, nó lại chạy nhanh như vậy, em càng muốn giữ, nó càng xoay. Càng gần đến ngày ra trường, em càng cảm nhận rõ nỗi đau mất anh. Em hốt hoảng. Em đã quá tự phụ, nghĩ rằng bản thân mình sẽ chóng quên anh, nghĩ rằng mình không phải người lụy tình. Thực ra, cả đời này chỉ có anh là người duy nhất em từng động lòng. Không phải anh, thì sẽ không phải là ai khác.
Khi đó, em chờ. Em chờ anh níu kéo, em chờ anh thuyết phục. Em chờ anh mắng chửi. Nhưng anh vẫn vậy, những lần đi chơi hiếm hoi, anh vẫn nhiệt tình, vẫn quan tâm. Nhìn vào mắt anh, em thấy xấu hổ. Em không dám níu giữ, em cũng không có mặt mũi nào bảo anh chờ. 1 cái giá như nữa, giá như lúc đó em gạt hết thể diện sang bên, nói lời trăm năm với anh, có lẽ mọi chuyện đã khác. Lúc đó em không còn biết địa vị của em trong anh như thế nào. Em sợ anh chỉ đang vui đùa với em. Em sợ anh không còn yêu em nữa, Em không muốn là người bị tổn thương. Em vội vã nói lời chia tay với anh. Em vẫn là đứa ngu dốt như vậy đấy.
Anh khóa fb, đổi số điện thoại. Em biết, em mất anh thật rồi. Và cũng chính lúc đó em nhận ra, một đời này em không yêu ai được nữa.
Lời chia tay cuối cùng của anh, em thấy như chứa cả một đời thương nhớ. Em hiểu, anh không còn là của em nữa rồi.
Đêm đó từ Hà Nội về, em đã khóc rất nhiều.
Có một đôi khi em nghĩ rằng, nếu như bây giờ anh xuất hiện, em nhất định sẽ đi theo anh đến tận cùng. Em không còn sợ nữa, nỗi cô đơn khi thiếu anh khiến em đau đến ngạt thở. Em nghĩ về anh, mọi lúc mọi nơi. Cả trong đám cưới. Hôm đó anh không đến, nhưng em cũng không mong anh đến. Đêm đó em lại khóc.
Nhiều đêm em suy nghĩ về mối tình này, em nhận ra mình đã có tất cả. Nhưng chính em lại là người bóp nghẹt đoạn tình duyên đấy, vì sự ngu dốt của bản thân. Em hận em rất nhiều. Em muốn được giải thoát,
Cho đến khi, Long và Phụng ra đời.
Lúc đó, em mới tỉnh ngộ. Lời anh nói, duyên phận là ý trời, quả thật không sai. Nếu như em không quyết định như vậy, có thể em đã có được anh, nhưng em chắc chắn sẽ không có hai đứa trẻ này. Đời người, được cái này thì sẽ phải mất cái kia, không ai có tất cả mọi thứ.
Em không còn hận bản thân mình nữa. Em quyết định, tất cả mọi thứ em có, sẽ là cho 2 đứa trẻ này. Em cũng không muốn phải trốn tránh nữa. Mẹ em bảo, mẹ biết. Hóa ra lúc đó, chỉ cần em nói với mẹ, thì mẹ sẽ giúp em thuyết phục bố. Nhưng em quá tự cao, đời nào em làm vậy.
Vợ em trách em rất nhiều, nhưng khi thấy em toàn tâm toàn ý với 2 đứa trẻ, cô ấy cũng không níu giữ chuyện cũ nữa.
Lần đầu tiên trong mấy năm, em quên được anh. Hoặc ít ra, em quên được nỗi đau mất anh. Anh vẫn hiện về trong những giấc mơ của em, nhưng chúng ta lại trở về làm những đứa trẻ, chơi cùng ngủ cùng. Không còn những đau thương, mất mát nữa. Em cũng không khóc nữa. Em tận hưởng niềm vui làm cha.
Từ khi em gặp anh ở Hà Nội hôm đấy đến khi em nhìn thấy anh hôm nào, đã là hơn 3 năm. Long Phụng 2 đứa đã gần 3 tuổi. Em biết, anh đã từ lâu không còn nghĩ về em nữa, đối với anh những ký ức liên quan đến em chỉ như một chuỗi mờ nhạt, vô định. Nhưng em nhớ rất rõ. Em nhớ mọi thứ. Em không cảm thấy đau nữa, không có nghĩa là em quên.
Em không muốn níu giữ gì nữa, em hiểu, anh và em đã không còn gì nữa cả. Em bảo, em tệ với anh, là thật. Đó là điều em luôn mong được nói trực tiếp với anh, là gánh nặng tâm lý cuối cùng mà em phải vượt qua. Em biết, khi anh không còn nghĩ gì về em nữa, thì em mới có thể yên tâm bước tiếp.
Em vẫn thấy nơi anh có ngọn lửa tình yêu năm đó. Chỉ là, nó đã không phải dành cho em nữa rồi.
Anh gửi em một lời tạm biệt, em xin gửi lại một lời xin lỗi. Anh ạ, Long và Phụng là hạnh phúc mới của em. Đoạn tình duyên này em xin giữ, mong anh biết rằng ở nơi ấy, có một người yêu anh, bây giờ, sau này và mãi mãi. Chúc anh hạnh phúc bên người ấy.
Phú Thọ, 20/3/2021

TÌNH CHỈ ĐẸP KHI CÒN DANG DỞ

 1 -Nhà tôi và nhà em cách nhau chỉ 1 dãy, nhưng mãi đến khi em học lớp 8, chúng ta mới quen nhau.

Năm đó tôi thi đại học, đỗ vào trường top đầu. Nhà tôi không có tiền, không có quyền, bố tôi làm công nhân bình thường, mẹ tôi bán hoa quả ngoài chợ. 2 chị em tôi đều là cá nhân xuất sắc. Chị tôi lớn hơn tôi 9 tuổi, khi đó đã làm trong công ty lớn, đi nước ngoài như đi chợ. Người ta bảo, con nhà này giỏi hơn con nhà giám đốc. Có người ngưỡng mộ, cũng có người tỵ. Có lời khen, thì cũng có lời xỉa xói. Vì thế nên nhà tôi bình thường chỉ giao tiếp với bạn bè thân quen. Tôi không biết em, cũng chẳng biết bố mẹ em.
Hết năm nhất, bạn bè lên rừng xuống bể, tôi không thích ồn ào nên về nhà ở hết 3 tháng. Học hành đối với tôi chỉ như 1 thú vui bình thường, người ta học hết cơm hết gạo cũng không bằng tôi học dăm bữa nửa tháng. Tôi đứng nhất lớp ở hầu hết các môn, GPA gần như hoàn hảo. Nước trong quá thì không ai chơi, hết năm đầu đại học tôi không có lấy một người bạn.
Biết tôi về ở nhà, mẹ em dắt em sang nhờ tôi dạy học. Lúc đó em học lớp 9, mẹ em muốn em thi đỗ vào trường của tôi khi trước.
Mùa hè năm đó của tôi với em như vậy đó. Sáng em đến nhà tôi học, chiều tôi và em đi đá bóng, đi đánh bóng chuyền. Tôi cao lớn vạm vỡ, em gầy, nhỏ, ôm không hết 1 vòng tay. Em trổ mã cũng chỉ cao đến cổ tôi, tôi bảo không thích người gầy như vậy, nên chỉ em tập tành. Em không thích lắm, nhưng tôi dỗ thì em vẫn nghe.
Hè năm đó tôi với em dính nhau như sam. 1 tuần em ngủ ở nhà tôi 5 ngày, chúng tôi ôm nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi không phải tượng, nhưng tôi coi em là em trai, em cũng coi tôi là anh trai, giữa chúng ta hoàn toàn không có gì sai trái.
Em thi đỗ vào trường cấp 3 của tôi. Các thầy cô cũ vẫn còn quý tôi, đều nhận lời giúp em. Lúc em nhập học, tôi đã về Hà Nội được 1 tuần.
Cuộc sống ở thủ đô nhanh đến không tưởng, chớp mắt đã gần hết năm. Tôi đi làm, quen được nhiều bạn mới, bình thường tôi thích ra ngoài tụ tập, ít dùng mạng xã hội, có khi cả tháng không ngó ngàng đến. Em cũng không có thói quen dùng fb, tôi và em đều kiệm lời, có những thứ chỉ đơn giản là không muốn trao đổi qua điện thoại. Tôi không nghĩ nhiều về em nữa. Cho đến tết năm đó, tôi quyết định ở lại làm thêm, em nhắn tin hỏi tôi, tết này anh không về à?
Chỉ 1 câu như vậy thôi đã thay đổi tình cảm của tôi đối với em mãi mãi. Tôi chợt nhớ lại những ngày hè năm đó, tôi với em vui như hội, chúng ta đã thân thiết đến nhường nào. Tôi thấy em thật dễ thương.
Tôi lục tìm fb của em, ngồi nhìn những chiếc ảnh ít ỏi. Em đẹp, càng lớn càng có nét.
Từ đó tôi chủ động nhắn tin cho em, hỏi han. Em không phải kiểu người xun xoe, bình thường em không bao giờ chủ động, nhưng mỗi lần tôi nhắn tin ta đều nói chuyện rất lâu. Những câu chuyện nhạt nhẽo, em nói chuyện học, tôi nói chuyện làm. Dù vậy, tôi vẫn mong những cuộc nói chuyện ấy. Dần dà, tôi hiểu ra tình cảm của mình.
Tôi là người biết dừng, tôi không cố gắng dành lấy những thứ không phải của mình. Tôi và em, mãi mãi chỉ là anh em. Tôi biết điều đó, nên những tình cảm đó, tôi để trong lòng.
Hè năm đó đối với tôi, đẹp hơn năm trước đến vạn phần. Nếu có chăng, chỉ là cảm giác tiếc nuối, cho mối tình đầu đời mãi mãi không được đáp lại. Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy đấy.
Năm thứ 3, tôi thi nam sinh thanh lịch. Thể hình tốt, gương mặt có góc nhìn, tôi dễ dàng vào đến đêm chung kết. Trên fanpage của trường, người ta tung hô tôi, gọi tôi là cực phẩm. Nhiều người chủ động làm quen, gái có, trai có. Em cũng bảo, tôi đẹp trai thật. Tôi nói lại, em còn đẹp hơn tôi. Em tưởng tôi đùa. Em đâu biết, đó là câu chân thật nhất mà tôi từng nói ra.
Thế nhưng, tôi không phải là tượng. Tôi cũng không tuyệt vọng đến mức ôm khư khư mối tình đơn phương ấy. Tôi thử nghiệm, với những người khác. Tất cả chỉ đến một lúc nào đó rồi dừng, tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn. Tôi hiểu, trái tim này không còn là của tôi nữa rồi. Tôi thôi không đi tìm những người như vậy nữa, tôi không muốn người ta như mình, chờ đợi trong vô vọng. Tôi có thể biết điểm dừng, nhưng chưa chắc người khác đã vậy.
Chúng ta cứ như vậy, đến khi em thi đại học.
Tôi bày tỏ, muốn em đến ở cùng tôi. Em chỉ cười. Năm đó em thi học viện quân sự, đỗ hạng cao. Tôi tốt nghiệp đại học, cũng bắt đầu lăn lộn với đời.
6 tháng tân binh, tôi đến thăm em 2 lần. Em đen đi rất nhiều, nhưng vạm vỡ. Đối với tôi khi đó, em đẹp hơn bao giờ hết.
Khi em về Hà Nội, tôi đã có công việc ổn định. Công ty của chị tôi tuyển người, phỏng vấn 120, lấy 2. Tôi xuất sắc cả về kỹ năng cứng lẫn kỹ năng mềm, trải qua 5 vòng tôi là 1 trong 2 được nhận. Lương đủ cho tôi sống thoải mái, tôi thuê 1 căn chung cư gần trường của em. Trường không cho mặc đồ dân sự, em để đồ ở nhà tôi, cuối tuần ra ngoài lấy đi chơi. Người ta mong cuối tuần để nghỉ ngơi, tôi mong cuối tuần để đi chơi với em. 1 tháng em chỉ ra 1, 2 lần, có tháng không được ra, mỗi lần tôi có việc vào cuối tuần, mà em được ra, lòng tôi đau như cắt. Em bảo, tôi không đi thì em cũng không ra. Tôi tưởng em ít bạn, không có ai đi cùng. Tôi biết đâu. Khi yêu vào có lẽ ai cũng kém thông minh đi thật.
Thi thoảng, em được về tranh thủ. Hôm đó trời mưa to, em không bắt được xe, nên ở lại nhà tôi một đêm. Nhà tôi chỉ có 1 giường ngủ, tôi và em nằm chung. Tôi nhớ lại trước đây, tôi và em ôm nhau ngủ, nhưng khi đó em chỉ là đứa nhóc. Giờ em đã là anh bộ đội rắn rỏi, khoảng cách về ngoại hình giữa chúng tôi gần như không có. Tôi rạo rực.
Tôi ngủ giường đơn, có thêm em thành ra chật, tôi chủ động vòng tay ôm em, em để yên như vậy. Tôi và em cứ nằm như vậy nói chuyện rất lâu. Toàn là em nói, tôi nằm nghe tiếng trái tim mình đang muốn bứt ra khỏi lồng ngực. Tôi nhìn em ở khoảng gần, thấy em đẹp quá. Khi tối chúng tôi có uống bia, tôi ngửi thấy hơi men cùng với hơi đàn ông, khô cả lưỡi. Em nói chán chê, quay qua thấy tôi chỉ nhìn em. Đôi mắt tôi nói lên tất cả. Tôi nhìn em, em nhìn tôi. Tôi hôn em, em đáp lại.
Sáng hôm sau em gọi điện báo không về nhà. Bố mẹ biết em đi chơi với tôi, cũng không có ý kiến gì.
Đến tận bây giờ, đối với tôi chưa có ngày nào đẹp hơn 2 ngày đó. Chúng tôi hiểu nhau hơn. Chúng tôi cuồng nhiệt hơn. Em không phải là cậu bé năm xưa nữa, giờ đối với tôi em không chịu lép vế. Tôi cũng vui lòng. Tôi có thể nằm trên, nhưng tôi và em ai mạnh mẽ hơn, chúng tôi đều hiểu rõ.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn trách mình quá ngu dốt. Tôi vẫn tưởng rằng tôi là một người hoàn hảo về mọi phương diện, tôi có thể cho em mọi thứ. Nhưng có những thứ là ý trời, cố gắng xoay vần cũng chỉ mang họa vào thân.
Tôi nghiễm nhiên coi em là người tình, em từ trước đến sau chỉ nói là thích tôi. Lờ mờ, tôi nhận ra có gì đó không đúng. Tôi đối chất em. Em nói: gia đình. Tôi biết, đó là ngọn núi mà em mãi mãi không vượt qua được. Tôi chỉ có thể đứng nhìn em loanh quanh ở dưới mà không giúp được gì. Tôi hiểu, giữa tôi và em, có 1 chiếc đồng hồ. 5 năm, 10 năm, nhưng sẽ nó 1 ngày nó chạy hết.
Tôi tôn trọng điều đó, và tôi tôn trọng em. Tôi không nhắc lại nữa, tôi cố gắng tận hưởng thời gian bên em. Chỉ là những cuối tuần ít ỏi, nhưng tôi say trong men tình không dứt ra được. Tôi hiểu, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ là người đau khổ nhất. Hiểu là một chuyện, làm được còn khó hơn lên trời. Khi tôi ôm em, tôi không còn nghĩ được gì nữa cả. Cho dù cả tuần tôi dằn vặt bản thân vì cố gắng níu kéo mối quan hệ này, mỗi khi thấy em cười tôi lại tiêu tan hết những ý nghĩ đó. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ, có đáng không?
Hóa ra chiếc đồng hồ đó chạy nhanh hơn tôi tưởng. Ngày em ra trường, đeo trên vai hàm sỹ quan, em nói lời chia tay tôi. Tôi hiểu hết. Em mời tôi đến dự lễ tốt nghiệp, tôi không đến. Em muốn tôi đi chụp kỷ yếu cùng, tôi không đi. Không phải tôi giận, mà là tôi đau. Em cũng hiểu, từ đó em không gọi cho tôi nữa.
Em ra trường, về lại quê nhà làm việc. Em biết tôi không muốn về nhà, em cố tình chọn nơi đó. Tôi biết, và lần này tôi giận thật. Em là thanh xuân của tôi, giờ em bỏ tôi như bỏ một món đồ cũ. Tôi tự bảo với bản thân: không đáng. Và tôi quyết tâm quên em.
Qua 2 năm, tôi đã có người mới. Chúng tôi vẫn ở bên nhau đến bây giờ. Có đôi lần, anh hỏi tình cũ, tôi cũng kể cho anh về người con trai ấy. Anh bảo, tôi vẫn chưa quên được em. Nhưng anh không trách tôi, chỉ trêu tôi, yêu ai cũng không được nằm trên.
Hôm đó, em tìm đến cửa. Rủ tôi đi cà phê. Thấy tôi có người mới, em không tỏ vẻ gì cả. Tôi ngại anh, nên muốn ở nhà. Anh cũng biết ý, đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi đổi chỗ mới từ lâu, hỏi em làm sao biết mà đến. Em bảo, chị tôi nói. Em hỏi, tôi không thích nhà kia nữa à. Tôi bảo, tôi ghét nơi đó.
Chúng tôi ngồi như vậy thật lâu. Tôi nhìn em, em nhìn tôi. Tôi thấy trong mắt em, những năm tháng nồng cháy. Ảnh lửa của tôi với em, hóa ra chưa bao giờ tắt.
Tôi biết em đến đây làm gì. Em lặng lẽ đưa tấm thiệp mời, tôi cầm lấy, để sang bên nhưng không đọc. Chúng tôi lại nhìn nhau. Lúc sau, em đứng dậy đi về. Tôi ngồi im. Em ra gần đến cửa. Tôi mới hỏi: Em có tiếc không.
Em chỉ vào tấm thiệp mời, bảo: Em chỉ tiếc rằng, trên đó không phải tên của anh và em.
Lúc đó tôi chợt hiểu ra. Em cũng đau. Em đau hơn tôi nhiều.
Tôi hôn em 1 lần cuối cùng. Ánh lửa này đối với em, sẽ không bao giờ tắt. Tình cảm của tôi với em bấy lâu nay đè nén, tôi gửi vào nụ hôn đó. Thế giới chung quanh có sập, chúng tôi cũng không màng nữa. Em về, tôi khóc. Lần đầu tiên trong nhiều năm. Anh về, thấy tôi như vậy, lặng lẽ ôm tôi không nói gì. Sau hôm đó, tôi không còn gì nuối tiếc nữa. Tôi vẫn yêu em, nhưng tôi hiểu, em và tôi giờ đã là người dưng lạc lối.
2 năm sau, chính là chủ nhật tuần trước, tôi về nhà, lần đầu tiên trong nhiều năm. Nhà tôi đã không còn ai, căn nhà cũ tôi đã dựng thành nhà từ đường từ lâu, nhờ bà cô bên nội trông giùm. Tôi đưa anh về thắp hương cho tổ tiên, ăn 1 bữa cơm. Lúc chuẩn bị đi, tôi nhìn thấy em.
Mảnh đất khi trước chúng tôi chơi bóng chuyền, bây giờ đã dựng thành nhà văn hóa, bên trong có sân chơi cho trẻ con. Lúc đó trong sân lổn nhổn lớn có bé có, tôi không biết đứa nào của em.
Tôi chủ động đến bắt chuyện. Em đã ly hôn từ 1 năm trước. Em biết rõ bản thân mình, em lấy vợ để vui lòng bố mẹ. Bố em mất sau đám cưới không lâu, mẹ em vẫn khỏe mạnh. Lúc đó, có đứa con nít đến ôm chân em, em bảo: chào bác đi con. Thằng nhóc này, giống em như đúc.
Tôi thoáng giật mình. Trong một tick tắc, tôi thấy gần 10 năm sâu đậm, nhiệt thành. Tôi thấy em là đứa trẻ gầy gò theo mẹ đến nhà tôi nhờ tôi dạy học. Tôi thấy em là cậu thanh niên nhiệt huyết, khoác trên mình bộ quân phục màu xanh. Tôi thấy em trần trụi, thô tục nhưng thật hoàn mỹ. Bỗng nhiên tôi thấy cả những ảo cảnh tôi hằng mơ đến, em và tôi tay cầm tay trong đám cưới, chúng ta về sống dưới 1 mái nhà, tôi và em chờ đợi đứa trẻ này, chúng tôi ở đây nhìn nó vui đùa chạy nhảy, nó gọi tôi 1 tiếng "Bố".
Trong 1 giây, tôi thấy cả một đời người.
Khi tôi định thần lại, bên cạnh em đã có một đứa con gái nữa. Nó có những nét đẹp của em, nhưng mềm mại, nhẹ nhàng hơn. Tôi nhìn em dò hỏi, em chỉ cười và gật đầu. Tôi hỏi chuyện tình cảm, em lắc đầu. Em bảo: em sống tệ với một người, nên trời phạt em không có duyên lứa đôi, nhưng bù lại lại cho em 1 thai long phượng. Tôi bảo, duyên phận có số, em không nên để trong lòng. Em cũng chỉ lắc đầu.
Chúng tôi nói chuyện dăm ba câu nữa, rồi lại đứng nhìn nhau. Có những thứ, không nhất thiết phải nói ra.
Đó là lúc, tôi tìm được câu trả lời mình hằng mong muốn. Đáng. Rất đáng.
Trên đường về, anh hỏi tôi: em vẫn còn yêu cậu ấy?
Tôi nghĩ một lúc, rồi gật đầu. Tôi bảo, đã có lúc, em coi cậu ấy là cuộc đời mình.
Anh hỏi: Vậy còn bây giờ?
Tôi siết tay anh: Bây giờ, em có anh.
Hà Nội, 16/3/2021
Chúc em sớm tìm được hạnh phúc mới.
2-
,,,