Thứ Ba, 5 tháng 2, 2019

kí ức nơi mình sinh ra

Ở mấy nước  ăn tết theo lịch âm ( lunar new year ) vào mấy ngày cuối năm nhìn dòng người  khăn gói quả mướp hối hả về quê . Ai có quê xa mà không được trở về nhìn mà nóng hết ruột gan .
 Ở những nước theo đạo ki tô giáo ngày NO EL và năm mới cũng thế . Nhìn mọi người hối hả về quê mà khát khao cháy lòng .
  Còn những nước theo đạo hồi islam thì chịu ,,, ka ka ka
 Tôi mới bảo với anh bạn làm cùng : Thế mới biết kí ức về nơi mình sinh ra nó thật là ám ảnh trong tâm thức của mỗi con người . Anh bạn đó nói : Loài rùa biển đẻ trứng ở trên bãi cát nở ra theo tiếng sóng vẫy gọi mà bò xuống biển ,,, vậy mà khi trưởng thành hàng chục năm sau đến tuổi sinh đẻ nó lại quay trở lại bãi cát  đúng nơi mình được sinh ra
Tôi ở tuổi 19 cũng như bao bạn trẻ lên đường và sống xa nhà .Có nhà văn đã viết ( khi ta ở , chỉ là nơi đất ở . Khi đi xa , đất bỗng hóa tâm hồn ) Tự nhiên thấy nhớ gọi là nỗi nhớ nhà ; nhớ MẸ ,nhớ hai cái cây duối to cổ thụ trồng làm cổng ra vào , nhớ con chó cưng minh nuôi ,,, nhiều thứ lắm mà rõ mồn một trong tim . Chiều ba mươi tết căn đúng lúc giao thừa . Một mình lặn lội trên đường hàng mấy trăm cây số để gặp một bà chị cùng làng xóm ăn một bữa cơm  cho nguôi nỗi nhớ nơi mình sinh ra .
 Vì công việc nên tôi hay gặp bọn trẻ em vô gia cư . Tôi hay đùa là : về nhà chú , chú nuôi làm con nuôi của chú nhé ? Bọn nó thẳng thừng từ chối luôn và nói ; cháu sống tự do quen rồi . Hỏi bọn nó tại sao phải ra đi ? Chúng nó nói vì nhà nghèo , vì bố mẹ đánh đuổi vân vân ,,, Hỏi có nhớ nhà và muốn trở về không ?  Bọn nó đều nói có nhớ nhưng không bao giờ thèm trở về ( ánh mắt còn căm thù hằn học ) Bọn này ra đi từ khi còn nhỏ lắm và những trải nghiệm  những kí ức về sự đấu tranh sinh tồn còn gấp nhiều lần hơn một người sống bình thường như mình ,,,để sống được như bây giờ đã là một điều kì diệu rồi
  Ông nội tôi có hai người con ; Bố tôi và một cô em gái mà tôi hay gọi bằng bà cô ấy lấy chồng xa . Một lần về thăm quê bà ấy mới nói là ; Nhà mình còn một ông chú nữa đấy ! Ồ lạ quá có nghe ông nội hay bố nói gì đâu . Một con người bằng xương bằng thịt vậy thì dấu ở đâu . Tôi mới hỏi bà cô : thế ông chú ấy đi đâu rồi ? Bà cô nhà tôi mắt rơm rớm nước mũi sụt sịt vì nhớ thương chú em và kể  : Năm 1954 sau chiến thắng ĐIỆN BIÊN ta kí kết hiệp định je nè vơ và chia đôi giới tuyến ở vĩ tuyến 17 . Tàu hỏa chở người theo phe địch di cư như hội  chạy rầm rậm ở đầu làng . Chú của mày khi đó 18t trốn bố mẹ nhảy lên tàu vô nam . Rồi bà khóc hu hu hu khổ thân em tôi khi đi không có đồng bạc nào chỉ mỗi bộ quần áo trên người ,,, không biết còn sống hay đã chết !!!
 Cạnh nhà tôi chỗ gần cái rạp cinema CGV ấy có một cái restaurant tên là : TRYM TO DẦN các ông ạ ! nghe thôi đã đầy mùi phồn thực nặng mùi . trym tê e rờ không phải là xê hát . Tôi mới hỏi ông lái xe về quán trym to dần . Dân lái xe vốn vô học nhưng trải đời bằng cách bon bon trên đường nên cái gì cũng biết ; Đơn giản như là gặp tây ông hỏi : where to  ? tới đâu ? ( mình thì bài bản where do you go ? anh đi tới đâu ?)tây nó hiểu hết . Ông ấy bảo là :quán trym to dần đầu tiên là món trym bé ; chim xẻ đá ( con chim ri màu xám đen ấy nó bay về cánh đồng khi mùa lúa chín một đàn hàng mấy trăm con  - rán giòn hoặc nướng ) rồi tiếp theo khách gọi chim to hơn như : rẽ run - rồi cò ,,, chim bồ nông hoặc đà điểu to bự đại loại là như thế ,,,
 Cái bọn bắt chim ấy khôn lắm nhưng cũng không bao giờ bắt được sạch cả đàn cả . Những con chim khôn khỏe sức bật nhanh bao giờ cũng bay thoát . Con người cũng thế bởi những đứa vượt biên hay chạy trốn toán là những đứa khôn và giàu có . Dân Syria vượt biên sang đến tận châu âu cũng thế toàn đứa khôn giắt đầy đô lar trong người đấy không phải trên răng dướt cắt tút mà đi bộ sang đến tận âu châu an toàn đâu
Ông chú của tôi chắc cũng không phải loại bình thường đâu . Trai làng thật đấy nhưng có trái tim đầy dự cảm về tương lai . Có thể khi chen chân lên tàu ông chỉ nghĩ chuyến sau ta lại trở về . Vì hiệp định je ne vơ được kí kết đàng hoàng tạm thời chọn vĩ tuyến 17 phân chi ranh giới rồi sang năm tổng tuyển cử cơ mà . Nhân tính của một gã trai làng sao bằng trời tính đi biệt tăm luôn để tới 21 cái tết sau mới thấy cơ hội trở về
 Năm 1975 sau giải phóng nhà tôi nhân được một lá thư với phong bì rất là đẹp . Thư của ông chú . Nhà tôi rất vui ông nội tôi vân còn sống , bà nội thì đã mất ,,, Thư của chú tôi kể rằng ông không vượt biên sang mỹ mà muốn trở về quê cũ nơi mình đã được sinh ra . Ông làm nghề y  (năm 1954 ông 18t nay là 1975 , 18+21 =39 t) còn trẻ chán . Rồi thêm vài lá thư nữa ,,, ngày đó mấy anh em tôi cũng còn nhỏ lắm , cũng mong chờ mãi chẳng thấy ông về thăm quê . Rồi ông nội tôi cũng qua đời . ông chú cũng không còn được ai nhắc đến nữa cứ như là ông không được sinh ra trên cuộc đời này vậy
Rồi tôi lớn lên đi xa luôn mang trong lòng một kí ức trở về nới mình sinh ra thật mãnh liệt . Có đôi lúc tôi nhớ về ông chú ruột của mình . Sao ông không trở về quê thăm lại bố mẹ bến nước bờ tre để tôi tò mò hỏi ông những trải nghiệm nhọc nhằn kiếp sống tha phương ,,,
 Nếu có một ngày  bước chân ra khỏi nhà mà biết rằng không có ngày trở về liệu bạn có đủ dũng cảm để ra đi !!!
                                 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét