Một năm có bốn mùa : xuân hạ thu đông . Tháng ba mang biểu tượng mùa xuân cây cối đam chổi nẩy lộc . Tháng sáu mùa hè có nắng vàng rực rỡ . Tháng chín mùa thu trái chính đầy cành . Tháng mười hai ( december )mùa đông lạnh giá mây xám đầy trời .Nhưng mà ở cái xứ sở trời Âu này là thủ phủ của đạo KI TÔ GIÁO tháng mười hai còn có một ý nghĩa đặc biệt ; Ngày chúa tinh thần JE SU ra đời !!!
Đầu tiên là các cửa hiệu những mặt kính được cọ rửa bóng lộn và được trang trí xanh đỏ tím vàng ; Màu xanh của cây thông , màu trắng của tuyết , màu đỏ hình ông già NÔ EL ,,,
Tôi chợt cảm thấy phố phường như đông hơn . Mặt mũi ai cũng hớn hở tươi cười ,,,
Còn trên màn hình tivi ;úc nào cũng nghe thấy nhạc giáng sinh vui tươi ,,, các show truyền hình với các kịch bản xoay quanh lễ hội giáng sinh nào quà tặng , nào ẩm thực nhìn không muốn dời ,,,
Buổi tối cảm thấy họ chỉ mong mặt trời tắt đi để bóng đêm bao trùm để được thể hiện ánh sáng nhân tạo nó tuyệt vời chói lóa ra làm sao ; đêm lung linh huyền ảo....
Sau mỗi ngày làm việc buổi tối mọi người náo nức đi mua sắm ,,, hay là rảnh đi dạo quanh các trung tâm thương mại ngắm nhìn cho vui mắt ; khu ẩm thực ; màu bánh mì vàng rộm , những chiếc bánh ngọt phủ sô cô la màu nâu sẫm nhìn đã cảm thấy vị ngọt nơi đầu lưỡi ,,, rồi restaurant từng miếng bít tết chiên bơ , thịt lợn thăn tẩm bột rán thơm lừng ,,, khu bán hàng may mặc từ đôi tất , khăn quàng áo len được bày biện thật bắt mắt khiến các thượng đế keo đến mấy cũng muốn mở hầu bao mua sắm tặng người thân ,,,
Càng đến ngày giáng sinh thời tiết càng lạnh hơn nhưng mà lòng người lại nóng hôi hổi . Khu bán cây thông giáng sinh người mua sếp hàng dài dằng dặc ,,, không thể tưởng tượng nổi
Sát ngày giáng sinh khi đi mua đồ ăn mình thấy trước các siêu thị đều có một cái chậu to đường kính khoảng hai ba mét gì đó gấp đôi cái giếng khơi ở việt nam mình đó . Mình thấy mọi người vây chung quanh nhất là trẻ nhỏ . Mình lại gần họ đổ đầy nước và thả đầy cá chép toàn là chép gộc to nặng từ 2 kg đến 4 , 5 kí lô ai cũng muốn mua . Ăn mừng giáng sinh tùy theo mỗi nơi ,,, có nơi thì ăn lườn gà tây quay , ngỗng quay ,,, chỗ mình sống họ ăn các chép tẩm bột rán . Việt nam mình mua về làm món cá chép om dưa bia hết hàng két ,,,,
Tháng mười hai có lẽ là tháng được mong chờ nhất trong năm . Rồi cái ngày 25 - 12 cũng tới ban ngày thì ăn uống tinh hoa ẩm thực ; khoai tây chiên vàng , xa lát béo ngậy , thịt lơn rán thơm phức , bít tên bò chiên bơ ăn khoái khẩu , đồ uống đầu tiên phải là vang đỏ sáng sánh màu hổ phách người ki tô giáo họ bảo là màu máu của chúa , rồi bia sầu bọt , vốt ka ,,, say mèm
Kí túc xá nơi mình ở rất là rộng và cao tầng . Ngày thường đã sôi động lắm rồi nay lại giáng sinh ; Cứ như cái chợ bán vịt suốt ngày . Mình là một người sống nội tâm ; Nói thật thấy mệt mỏi buồn ngủ rũ ra . Cũng tại tửu lượng hơi kém lại uống cả rượu lẫn bia nên hơi đau đầu , mà thực ra cũng muộn rồi hơn 12 h đêm rồi chứ bộ mà phòng cộng đồng vẫn rất náo nhiệt . Thôi kệ mình chuồn về phòng đi ngủ . Phòng chẳng có đứa nào về cả . Mình đi ngủ mà để ngỏ cửa để nhỡ bọn nó về đỡ phải gọi . Tiền nong thì cất kĩ rồi yên tâm đi ,,, mọi khi ai dám ngủ ngỏ cửa đâu ở tập thể biết tin thằng bố con nào ,,,
Đêm yên tĩnh lại có chút men cay giấc ngủ đến dễ . Gần sáng mình thấy nóng ngộp thở hay buồn đi tiểu . Mình tỉnh dậy đầu tiên mình thấy là ; mình ngủ chung với một bạn to béo thảo nào thấy ấm áp thế . Mình cũng biết mà những ngày này khách khứa đến chơi nhiều lắm nên ngủ hai người là bình thường . Nhưng có một điều khác thường là tay của bạn ấy đang vọc con cặc của mình . con cặc của mình đang cương . Háng mình đang sướng tê tái ,,, mình trở người bạn ấy rụt tay lại . Mình choàng tay ôm lấy người đó rồi gác chân lên đùi bạn đó . Bạn đó người to béo ôm đã quá thật ấm áp . Tay người đó lại sờ vô háng mình . Mình sướng bỏ mẹ ra ấy chứ nhưng cũng muốn ra vẻ làm con nhà lành , đùi mình kẹp chặt lấy hông bạn đó không cho lách bàn tay vô con cặc của mình được . Mình nhủ thầm bó tay .com chưa . Vì mình dang tay ôm bạn đó ,,, và không ngờ bạn đó rúc đầu vô nách mình,,, WOW !!! Trước tiên mình cảm thấy mấy sợi râu cưng cứng cọ vô nách đâm vô da thịt hơi ngưa ngứa,,, rồi đột nhiên mình giật nảy mình ưỡn hết cả lên để kìm nén tiếng rên ; A A, A,, a,,, !!!háng mình rạng hết cả ra cho tay bạn ý thò vô nắm con cặc, lưỡi của bạn ấy lè dài ra liếm vô nách mình một phát thật mạnh vừa trơn vừa ráp ướt át và nóng hổi . Thật không ngờ hắn lại bựa như vậy làm mình đầu hàng luôn . Tay hắn sục con cặc của mình mạnh hơn không nhẹ nhàng như trước làm mình sướng nảy người . Tay mình cũng sờ xuống bụng hắn thấy bụng toàn lông nhộn nhạo ,rồi đến cái quần sịp mỏng mềm được con cặc cương cứng đội lên quyến rũ dễ sợ . Mình cầm con cu qua lần vải và sục lên xuống nhẹ nhè . Biết mình đã bị thu phục hắn hôn mình nụ hôn nóng bỏng hơi thở dồn dập vì phê . Lưỡi hắn ướt át lách vô miệng mình quấn lấy lưỡi mình mút mớm nước miếng vô miệng mình . Mình há miệng mút bờ môi của hắn , môi hắn rất dày và ướt át . Mình rê lưỡi liếm lên má mũi của hắn ; râu hắn cứng mặt rất sần cứ như liếm lên cái bánh đa vừng tay kia của mình vuốt ve má của hắn ,,, trong bóng tối bằng lưỡi và tay mình cảm nhận hắn rất men và hơn tuổi mình rất nhiều . Lúc này cơn nứng đã đỉnh điểm rồi chẳng còn liêm sỉ gì nửa cả hai xoay người kiểu 69. hắn lột phắt cái sịp của mình ra rồi ngậm đầu khấc mà mút . Trym mình tê tái vì cái môi dày và cái lưỡi mềm vừa bú vừa liếm thô bạo . Mình úp mặt vô háng hắn ; mùi dái , mùi một hôi sao mà mặn mà kích thích vị giác . Tay mình kéo cái sịp ra con cặc đập vào mặt . Mình căn chỉnh con cặc con cặc của hắn trong bóng đêm há miệng táp vô hóa ra ngậm ngang con cu . Mình phải dùng tay cầm con cặc của hắn . Một con cặc nóng hổi gân guốc và cong chứ không thẳng . Đầu khấc ướt đẫm nước nhờn . Mình phải há hết miệng mới đút con cặc vào miệng rồi sục . Lần đầu tiên được mút cặc vừa to lại cong lên độ khó rất cao . Cả hai bú mút cho nhau không biết chán , chỉ thấy người nóng ra toát hết mồ đôi đít ướt đẫm mồ hôi bẹn rồi hắn dướn người đút con cặc bự trong miệng mình lút cán luôn và nódật dật phun đầy tinh trùng làm mình nuốt không kịp nhè ra ; trơn trơn nhầy nhày vừa béo vừa mặn ,,, Đến lượt mình cũng ưỡn người phụt tinh vào miệng hắn . Hắn há miệng đón nhận và nuốt hết . Sau này Anh ấy có tâm sự rằng : Tình trùng của trai trẻ tinh khiết và bổ dưỡng lắm . Cả hai lại xoay người lại ôm nhau hơi thở dịu dần . Mình nghe rõ giường bên hai thằng rượu say ngủ thở như kéo bễ ,,, rồi cả hai chìm dần vào giấc ngủ sâu
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy còn đang ngai ngủ mắt nhắm mắt mở mình quàng tay : ơ !!!thấy hẫng toàn không khí mở mắt ra thấy mình nằm ngủ một mình ,,, Ôi chẳng nhẽ đêm qua là một giấc chiêm bao . Mình dậy đánh răng rửa mặt mặc quần áo rồi bắt đầu bí mật tìm hiểu ; người ngủ với mình đêm qua là ai . Đầu tiên là phòng của mình hai thằng kia không phải rồi , buồng bên cũng có vài bạn tới chơi nhìn xem bạn nào bụng hơi bự , da mặt hơi sần rồi vô bếp xem còn ai không . Có người mình còn không tin vào mắt nên giơ tay sờ má xem có sần xùi gì không . Mặt ai cũng nhẵn bóng mịn màng lạ quá nhỉ ? không biết người bí ẩn là ai ? Có thằng nó phản ứng ( ,,, mày bị rồ hay sao ấy ai cũng nhìn cũng nhìn cũng sờ là thế nào ? ) Tôi chẳng nói gì cả , độ́i tượngtiếp theo là phòng đối bên kia hành lang lúc này cũng đang mở cửa . Vừa bước vô phòng chào mọi người trong đám người lố nhố tôi tia ra ngay một ông khách tuổi tầm hơn 30 người đậm mặt đen như gác bếp hang nửa năm rồi ấy . Trong lòng tôi hẫng hụt vô cùng . Người mà trong bóng đêm tôi thầm khen ; men lì nay giữa ban ngày ngầu vậy sao ?
Khi ánh mắt tôi nhìn vào anh thì anh mắt anh cũng nhận ra tôi và mỉm cười . Tôi gật đầu chào anh . Khi bắt tay anh tôi cảm nhận một bàn tay dày ấm áp và nhiều năng lượng . Anh thì thầm đủ nghe : Anh là người ngủ cùng em đêm qua đó . Tôi cũng đáp khẽ : Nhìn mặt là em đoán ra rồi . Xấu trai quá hả em ? Tôi đáp trả lại : Không những xấu mà còn bựa nữa ,,,Anh xin lỗi nhé ! Cũng tại có tí hơi men nên làm liều , giọng anh trầm kiểu ăn năn thấy cũng tội người ta nên tôi nói ; Thôi Anh có lỗi gì đâu .Em cũng thấy phê mà ,,, Hai anh em nhìn nhau rồi cười . Anh rủ tôi xuống tầng trệt uống cà fe . Chuyện phiếm một lát ý anh là mời tôi đến chỗ anh chơi bởi vì đến trưa là anh phải về rồi . Tôi lưỡng lự chưa quyết dù trong lòng rất thích dù sao mới quen nhau chưa biết thế nào nên cũng lo sợ nhỡ bị lừa thì chết ,,, cảm giác đêm qua thật phê nồng nàn cứ ám thôi thúc bản ngã trong tôi ,,,
Đến chiều trước khi ra ga tàu anh có qua phòng tôi khẩn khoản rủ tôi nhưng tôi từ chối ,,, nhìn anh quay đi thật buồn khi biết tôi từ chối . Tôi cũng không ra ga tiễn anh .
Anh đi rồi lòng tôi buồn vô hạn . Tôi tự an ủi mình không vì một đêm mà phiêu lưu như thế . Tôi nằm úp vào gối rồi khóc thầm từng giọt nước mắt cứ chảy ra vai rung lên cảm thấy tiếc nuối thèm khát vô cùng cũng nguôi ngoai tôi ngủ thiếp đi . Bỗng tôi nghe thấy tiếng vọng bên tai : ,,, làm sao con khóc ???
Tôi ngước mắt nhìn ; Không phải là ông buddha ( bụt )trong chuyện cổ tích mà là một ông tây trung tuổi tóc vàng mũi khoằm nhìn hầm hố không thể tin được . Ông là ai ? Ông cười và nói : Ta là cái ông mà tối quá bọn mày ăn mừng sinh ̣nhật ấy . À ! ông Jê su , Đức chúa Jê su . Dạ thưa ông con vừa từ chối một tình yêu ! rồi tôi kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện . Nghe xong ông phán ; Con đúng là thằng ngốc . Tình yêu mọi người phải nhọc công kiếm tìm không ra đằng này người ta mạng đến tận nơi dâng đến tận miệng mà không nắm chặt giữ lấy còn nằm khóc lóc rác tai của ta . Tôi nghe từng lời của chúa thấy lòng sáng rõ sự lựa chọn sai lầm của mình lại khóc tướng lên . Ông ấy lại quát tôi ; Thằng điên sao mày lại khóc rống lên làm gì ? Dạ ! con thấy tiếc nuối trong lòng . Vậy hãy hành đông đi ! Tôi nhìn đồng hồ 2 giờ đa trôi qua . Dạ muộn rồi ạ , người đó đi tàu sắp về đến nhà rồi .Con phải nhớ rằng phải hành động cố gắng lỗ lực đến phút cuối để sau này khỏi ân hận .
Tôi mở mắt choàng tỉnh dậy cảm thấy trong lòng đã thông suốt . Tôi vội mặc quần áo xỏ đôi giày rồi lao ra khỏi nhà . WOW !!! Bên ngoài trắng những tuyết từng bước chân lạo sạo tuyết dưới chân . Sau này toi còn biết đến giáng sinh nhiều nơi tuyết rơi lắm . Tôi chạy ra bến xe buýt đón xe ra ga tàu . Chưa kip thở thì xe buýt số 04 xe chạy qua nhà ga tàu hỏa đỗ xịch ngay trước mắt . Tôi lên xe sau khỏng 15 phút với vài điểm dừng đỗ đón khách xe đỗ ngày trước cửa ga tàu .
Tôihộp bước vào nhà ga phòng chờ vắng tanh rồi bước ra sân ga . Sân ga khá đông lố nhố hành khách thấy ai cũng có vẻ thấc thỏm bất an . Tôi đi dọc theo sân ga chẳng thấy bóng hình anh lòng thất vọng vô cùng . Bỗng tôi nhìn thấy một người đang cho mấy con chim bồ câu hoang dã ăn bánh ở bên cạnh đường ray nhìn từ đằng sau có vẻ quen quen . Và anh quay lại ; Em đi đâu vậy ? Em đi tìm anh ! may quá anh vẫn còn ở đây . Sao vậy ? Em nghĩ tàu chạy từ lâu rồi chứ ?
uh ! do tuyết rơinhiều nên tàu bị chậm anh cũng định chuyển sang đi xe khách nếu tàu bỏ chuyến . Tôi ôm chầm lấy anh cảm giác thật là mãn nguyện . Em sẽ đi theo anh cùng trời cuối đất ,,,
Nhà ga thông báo ; chuyến tàu đi thành phố x đang vào ga đường ray số ba mọi người chuẩn bị hành lý lên tàu .Tôi lúc này như bừng tỉnh ; Anh ơi ! em vọi không chuẩn bị quần áo , ôi chưa mua vé ,,, đi theo anh làm sao được ,,, nhưng với một con người từng trải như anh chỉ cần có một cơ hội là nắm lấy . Anh lôi tôi ra đường ray số ba khi tàu vừa đỗ anh đẩy tôi lên tàu không cho tôi kịp bàn lùi ,,, Tôi đã bỏ nhà theo zai như vậy đấy .
PS ; Khi đó tôi vừa bước sang tuổi 20 còn anh 32 tuổi hơn tôi một giáp . Đêm hôm đó ở phòng của anh chúng tôi làm tình . Anh bật đèn sáng trưng bù lại cho đêm qua . Anh nhẹ nhàng cởi hết quần áo trên người tôi rồi bú liếm . Tôi chỉ nằm rên và tận hưởng khoái cảm . Rồi anh đòi địt đít của tôi . Biết tôi là trai tân chưa cho ai địt bao giờ mặt anh sáng ngời hạnh phúc . Anh kiên nhẫn bú liếm ass của tôi rồi bôi gel long cho nó rộng ra mà khi đút con cặc của anh mãi không vào . Tôi thấy anh toát cả một hôi bôi hết cả túp gel mới nhé được con cặc của anh vào trong tôi . Con cặc của anh đầu khấc quá to lại cong . Tôi đau chảy cả nước mắt . Rồi anh dập cho đến khi xuất tinh thì tôi cảm thấy kiệt sức .Trước khi ngủ tôi mới hỏi : Công việc của anh là gì vậy ?
Anh bảo là : Anh đang nghiên cứu sinh ở học viện nông nghiêp đề tài ( thụ tinh nhân tạo cho gia súc ) nghe xong tôi nhủ thầm : Hóa ra đây là tình yêu của chàng trai làm nghề thụ tinh nhân tạo , dâm và khốc liệt quá
Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi đau ê ẩm đít con thốn lắm . Tắm rửa , ăn sáng xong anh rủ tôi xuống phố mua quần sịp mới cho tôi và anh không quên vô hiệu thuốc mua mấy túp gel bôi trơn . Tôi trơn tròn mắt ; sao mua nhiều thế ?
anh bảo ; Em còn non lắm không có gel không chiều nổi anh đâu , anh dâm lắm . Nghe anh nói vậy dù đít còn thốn mà tôi đã nứng cu rồi . Anh chiều tôi lắm , nấu toàn các món ngon bổ dưỡng ,,, ngày nào tôi với anh cũng làm tình hai lần ,,, mấy ngày nghỉ tết qua rất nhanh . Năm mới đa qua tôi trở về nhà của mình . Bọn cùng phòng gặp lại tôi kêu lên ; Đi chơi đâu mà mất tăm , làm gì mà như đi tù khổ sai vậy người gày hốc hác xanh xao ,,, tôi nghĩ đúng là ăn vàng không lại phải hàng tuần sau tồi mới lại sức ,,,hì hì
Đây là chuyện tình tôi đã trải qua ( ít ra sự thật cũng phải 60% ) truyện đã lâu rồi nhiều chi tiết cũng không nhớ rõ ,,, ai có quan tâm thì kể cho tôi chuyện tình của các bạn để tôi có cảm hứng viết ; tình yêu mùa hè , mua xuân mùa thu , thank u
Thứ Hai, 23 tháng 12, 2019
Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2019
NGƯỜI THẦY CỦA TÔI
người thầy của tôi
Một ngày tình cờ mình nhận được một tin nhắn ; Em học trường nào mà viết văn lạ thế !
Hiii ! ( mỉm cười một mình ) sao mỗi lần nhận một lời khen thấy vui thế . Mà không biết vị ngọt bằng đường mía xịn hay đường hóa học của tàu khựa đây ? Nên mình mới hỏi lại ;
Anh là ai ?
Anh là thầy giáo dạy văn trường làng ,,,
À ! Vậy có thể gọi là thầy đồ nhỉ . Một công việc thú vị
Không thú vị gì đâu . Anh dạy theo sách với những bài có người chọn sẵn với những điều bắt buộc cũng có sẵn và bị kiểm tra liên tục và nếu bị trật khỏi đường ray đó mình bị sa thải ngay . Chán ...
Vậy thầy có yêu nghề không ? ( hee hỏi xoáy đây )
Yêu nghề ư ! Sao em hỏi lạ thế . Câu này chắc dành cho các quan chức ấy ( làm không muốn về hưu ) sao chẳng ai hỏi : Thầy có yêu tiền không ? heee cho dễ trả lời . Anh tình cờ mấy ngày cuối năm học rảnh rỗi vào đọc blog của em . Đọc đến đâu da thịt nở ra đến đó , nhịp tim đập nhanh hơn . Em viết gì mà cởi hết cả gan ruột ra vậy . Làm gì có bài văn mẫu nào như thế . Anh muốn cho bọn trẻ nghe bài ; Alitle love quá ,,,
Thế thầy dạy lớp mấy ?
Anh dạy thcs ( trung học cơ sở ) anh đọc đi đọc lai mấy lần đó ; Ôi nhà văn thời @,,,của tôi.
Em không phải là nhà văn đâu thầy ơi ! Em làm nhân viên massage ở hn . Address ; No;1 quán thánh ba đình hn .
Vậy sao . Thế em có yêu nghề không ?
Em không yêu nghề nhưng em có đạo đức nghề nghiệp thầy ạ .
Đạo đức nghề nghiệp ! Khó hiểu quá ?
À ! nghĩa là ; ai bo tiền nhiều em bóp nhẹ nhàng còn ai ít tiền em cắn em xé thịt ra ,,,
Em ơi !
Sao hả thầy ?
Nhìn cái hình a vơ tơ của em ấy thầy cứ nghĩ vẩn vơ ,,, mãi đấy .
Có đẹp không thầy ? Em mặc quần bơi chứ có nuy như bọn mất dạy đâu , mà cái quần bơi bikini màu tím em mua hàng sách tay đấy ,,,
Đẹp lắm em à ! Anh sửng sốt như lần đầu tiên nhìn thấy món : Trâu luộc cả con ấy ,,, Anh thèm rỏ dãi ra đấy !
Em nghĩ thầy chê !
Không phải anh chê mà lần đầu tiên anh nghĩ món TRÂU LUỘC CẢ CON ngon . Anh thích em !
Hãi cái kiểu tỏ tình như thế nhưng mình vẫn hỏi : Nhà thầy ở đâu ? nều gần hôm nào rảnh em cũng muốn đi đổi gió một tí ,
Nhà anh ở cách hn chưa đến 100 km đâu , hôm nào đến anh chơi nhé ! Đãi anh món party sex ,,,
Được thôi . Thế thầy thích ăn tiệc kiểu cut miếng nhỏ vừa miệng kiểu lẩu băng chuyền hay là ăn buffer trâu luộc cả con ?
heee ! Đến với anh nhé . Cả đời anh toàn ăn kiểu cut miếng nhỏ rồi bây giờ anh thích trâu luộc cả con chổng bốn vó lên trời chỗ nào ngon anh dùng kiếm anh đâm anh khoét vừa ăn vừa đạp chõ đã em nhé !
Rồi thầy cho số đt địa chỉ nhà riêng chẳng biết bao giờ đi được đây ,,,,,
Một ngày tình cờ mình nhận được một tin nhắn ; Em học trường nào mà viết văn lạ thế !
Hiii ! ( mỉm cười một mình ) sao mỗi lần nhận một lời khen thấy vui thế . Mà không biết vị ngọt bằng đường mía xịn hay đường hóa học của tàu khựa đây ? Nên mình mới hỏi lại ;
Anh là ai ?
Anh là thầy giáo dạy văn trường làng ,,,
À ! Vậy có thể gọi là thầy đồ nhỉ . Một công việc thú vị
Không thú vị gì đâu . Anh dạy theo sách với những bài có người chọn sẵn với những điều bắt buộc cũng có sẵn và bị kiểm tra liên tục và nếu bị trật khỏi đường ray đó mình bị sa thải ngay . Chán ...
Vậy thầy có yêu nghề không ? ( hee hỏi xoáy đây )
Yêu nghề ư ! Sao em hỏi lạ thế . Câu này chắc dành cho các quan chức ấy ( làm không muốn về hưu ) sao chẳng ai hỏi : Thầy có yêu tiền không ? heee cho dễ trả lời . Anh tình cờ mấy ngày cuối năm học rảnh rỗi vào đọc blog của em . Đọc đến đâu da thịt nở ra đến đó , nhịp tim đập nhanh hơn . Em viết gì mà cởi hết cả gan ruột ra vậy . Làm gì có bài văn mẫu nào như thế . Anh muốn cho bọn trẻ nghe bài ; Alitle love quá ,,,
Thế thầy dạy lớp mấy ?
Anh dạy thcs ( trung học cơ sở ) anh đọc đi đọc lai mấy lần đó ; Ôi nhà văn thời @,,,của tôi.
Em không phải là nhà văn đâu thầy ơi ! Em làm nhân viên massage ở hn . Address ; No;1 quán thánh ba đình hn .
Vậy sao . Thế em có yêu nghề không ?
Em không yêu nghề nhưng em có đạo đức nghề nghiệp thầy ạ .
Đạo đức nghề nghiệp ! Khó hiểu quá ?
À ! nghĩa là ; ai bo tiền nhiều em bóp nhẹ nhàng còn ai ít tiền em cắn em xé thịt ra ,,,
Em ơi !
Sao hả thầy ?
Nhìn cái hình a vơ tơ của em ấy thầy cứ nghĩ vẩn vơ ,,, mãi đấy .
Có đẹp không thầy ? Em mặc quần bơi chứ có nuy như bọn mất dạy đâu , mà cái quần bơi bikini màu tím em mua hàng sách tay đấy ,,,
Đẹp lắm em à ! Anh sửng sốt như lần đầu tiên nhìn thấy món : Trâu luộc cả con ấy ,,, Anh thèm rỏ dãi ra đấy !
Em nghĩ thầy chê !
Không phải anh chê mà lần đầu tiên anh nghĩ món TRÂU LUỘC CẢ CON ngon . Anh thích em !
Hãi cái kiểu tỏ tình như thế nhưng mình vẫn hỏi : Nhà thầy ở đâu ? nều gần hôm nào rảnh em cũng muốn đi đổi gió một tí ,
Nhà anh ở cách hn chưa đến 100 km đâu , hôm nào đến anh chơi nhé ! Đãi anh món party sex ,,,
Được thôi . Thế thầy thích ăn tiệc kiểu cut miếng nhỏ vừa miệng kiểu lẩu băng chuyền hay là ăn buffer trâu luộc cả con ?
heee ! Đến với anh nhé . Cả đời anh toàn ăn kiểu cut miếng nhỏ rồi bây giờ anh thích trâu luộc cả con chổng bốn vó lên trời chỗ nào ngon anh dùng kiếm anh đâm anh khoét vừa ăn vừa đạp chõ đã em nhé !
Rồi thầy cho số đt địa chỉ nhà riêng chẳng biết bao giờ đi được đây ,,,,,
Thứ Ba, 15 tháng 10, 2019
Thứ Hai, 14 tháng 10, 2019
Tháng mười
Tháng mười
Mùa thu đã vào khúc cuối . Những ngày nóng đã đang xa dần , từng đợt không khí lạnh từ phương bắc đã nhẹ nhàng thổi tới ; Người ta gọi là gió heo may trong lòng mỗi con người cảm xúc rất là lạ . Dễ tính , cởi mở , dễ gần thường là dễ kiếm bạn trai bạn gái . Chuyện mùa yêu mà lị ,,,, đi ăn hay đi chơi đều thú vị cả
McDonal BURGER ( bánh mì kẹp thịt )
Trên đường đi làm về bằng xe buýt qua góc phố thấy khai trương một quá ăn nhanh mcDonal lại còn khuyến mại mua một tặng một làm mình phát cuồng . Quen bao nhiêu zai cỡ hàng trăm người, vậy mà bây giờ chẳng còn ai để rủ đi ăn cùng . Nhiều khi gặp nhau đi ăn hay cà phê thuần túy như là bạn trai với nhau bình thường thôi không được sao ? Vây mà có đứa ăn xong đòi vô nhà nghỉ mình kêu bận muốn về thì nói một câu : Chơi chán rồi bây giờ bỏ đói hả ? Nghe mà đắng lòng !!!
Mấy lần đi xe buýt qua định xuống ăn rồi lại ngại ăn xong phải chờ xe buýt thôi về nhà luôn ,,,
Về nhà lại mở tivi kênh ăn uống ẩm thực của tây họ nói về burger ( bánh mì kẹp thịt ) coi lại thèm ; Đầu tiên cái bánh mì tròn bổ ngang làm đôi , hai miếng thịt ba chỉ thái mỏng được nướng lên phết nước sốt mayone , một miếng thịt bò băm cũng được nướng lên xếp vô nửa chiếc bánh rắc thêm một ít rau xà lách rồi ấp nốt nửa chiếc bánh còn lại cắm thêm que tăm giữ bánh ; Ôi mới ngon làm sao nhìn chảy nước miếng ,,,,
Miếng sân nhỏ trước khu chung cư ở ngã tư hình tam giác bé xíu vậy mà họ thuê làm cửa hàng McDonal ( một người bạn của tôi nói rằng đất càng méo xây nhà càng đẹp ) chung quanh được thâng kính nhìn ra đường , bàn ghế thì nhỏ thôi tông màu đen trắng hoặc nâu , chổ hẹp thì kê bàn nghế cho người đi một mình và quây chung quanh ôm lấy khu bán hàng, còn chổ rông sâu nhất thì làm bếp và khu bán hàng . Nói chung nhìn rất bắt mắt hiện đại không chê vào đâu được . Tâng hầm thì thấp tè ai cao có khi cộc đầu dùng làm nhà vệ sinh nhìn rất sạch . khu bán hàng có hay máy màn hình tự động để ai thích cảm giác chủ động có thể oder ( tự bấm gọi món khỏi phải xếp hàng rất là sang chảnh )
Thực đơn có đùi gà chiên ngập trong dầu , cơm tây và món bánh mì kẹp thịt loại gà hoặc bò . Nói thì đơn giản vậy thôi chứ họ đặt tên hay khủng khiếp luôn ; Bánh mì kẹp thịt bò hoàng gia kèm nước coca - cola khoai tây chiên .
Mình Order ( đặt món ) thịt bò hoàng gia 100 k . Đặt món trả tiền lấy hóa đơn rồi ra chỗ lấy bánh . Họ hỏi mình ; ăn ở đây hay mang về nhà . Mấy chú grap hay shiper chờ rất nhiều ai gọi là mua mang cho khách ăn tại nhà ngay . Mình chọn một bàn nhìn ra phố ngắm mọi người đi lại trong khi chờ nhân viên mang bánh tới thấy quán cũng khá đông thường là các bạn trẻ thích sự mới lạ hay bố mẹ đưa con đến ăn thử cho vui ai cũng vui vẻ háo hức ,,,
khi nhân viên bưng bánh cho mình ; một cốc coca ướp đá , một gói khoai tây chiên . một hộp giấy đựng chiếc bánh . Mình mở chiếc bánh ra . Đầu tiên mình cảm nhận bánh không giống với bánh ở nước ngoài . Bánh có mỗi một tầng nên chẳng phải cắm một que tăm để giữ hề hề . Thịt bò thì là bò băm nặn thành hình tròn rồi nướng . Uống một ngụm coca ngọt mát , nhón tay lấy vài miếng khoai tây chiên bùi béo rồi cắn một miếng bánh mì kẹp thịt bò béo ngậy ,,,, bánh mì rất mềm ,,,
Nói thật vị nhạt kém xa bánh mì kẹp thịt viet nam chắc họ nêm nếm muối ăn theo tiêu chuẩn WHO , dân việt mình ăn mặn . 100 K một xuất đắt .Dân mình mở quán phở bán giá bình dân 25 k lãi một nửa 12,5 k chứ bọn này chắc ăn lãi ba bốn lần . Dân mình hai vợ chồng mở quán phở bình dân thuê thêm một bà già xưa cũ rửa bát ... chứ ở đây nhân viên rửa bát cọ toa let cũng trẻ trung ăn mặc đồng phục sạch sẽ . Mình chẳng tin là hoàng gia nước ANH xa xôi họ ăn món thịt bò băm cả . Chẳng ai điên lạ mang miếng thịt bò thăn hay bắp đi xay ra để làm món bánh mì kẹp thịt ,,, chắc là thịt vụn rẻ tiền . Thịt thăn hay bắp họ cắt miếng to dày làm bít tết bán ba mươi ơ rô ,,, tính sang tiền việt 600 k .
tuy nhiên nếu có boyfriend mà đưa đến đây ăn cũng rất là một ý kiến hay ,,, phong cách tây mà lại !!!
Mùa thu đã vào khúc cuối . Những ngày nóng đã đang xa dần , từng đợt không khí lạnh từ phương bắc đã nhẹ nhàng thổi tới ; Người ta gọi là gió heo may trong lòng mỗi con người cảm xúc rất là lạ . Dễ tính , cởi mở , dễ gần thường là dễ kiếm bạn trai bạn gái . Chuyện mùa yêu mà lị ,,,, đi ăn hay đi chơi đều thú vị cả
McDonal BURGER ( bánh mì kẹp thịt )
Trên đường đi làm về bằng xe buýt qua góc phố thấy khai trương một quá ăn nhanh mcDonal lại còn khuyến mại mua một tặng một làm mình phát cuồng . Quen bao nhiêu zai cỡ hàng trăm người, vậy mà bây giờ chẳng còn ai để rủ đi ăn cùng . Nhiều khi gặp nhau đi ăn hay cà phê thuần túy như là bạn trai với nhau bình thường thôi không được sao ? Vây mà có đứa ăn xong đòi vô nhà nghỉ mình kêu bận muốn về thì nói một câu : Chơi chán rồi bây giờ bỏ đói hả ? Nghe mà đắng lòng !!!
Mấy lần đi xe buýt qua định xuống ăn rồi lại ngại ăn xong phải chờ xe buýt thôi về nhà luôn ,,,
Về nhà lại mở tivi kênh ăn uống ẩm thực của tây họ nói về burger ( bánh mì kẹp thịt ) coi lại thèm ; Đầu tiên cái bánh mì tròn bổ ngang làm đôi , hai miếng thịt ba chỉ thái mỏng được nướng lên phết nước sốt mayone , một miếng thịt bò băm cũng được nướng lên xếp vô nửa chiếc bánh rắc thêm một ít rau xà lách rồi ấp nốt nửa chiếc bánh còn lại cắm thêm que tăm giữ bánh ; Ôi mới ngon làm sao nhìn chảy nước miếng ,,,,
Miếng sân nhỏ trước khu chung cư ở ngã tư hình tam giác bé xíu vậy mà họ thuê làm cửa hàng McDonal ( một người bạn của tôi nói rằng đất càng méo xây nhà càng đẹp ) chung quanh được thâng kính nhìn ra đường , bàn ghế thì nhỏ thôi tông màu đen trắng hoặc nâu , chổ hẹp thì kê bàn nghế cho người đi một mình và quây chung quanh ôm lấy khu bán hàng, còn chổ rông sâu nhất thì làm bếp và khu bán hàng . Nói chung nhìn rất bắt mắt hiện đại không chê vào đâu được . Tâng hầm thì thấp tè ai cao có khi cộc đầu dùng làm nhà vệ sinh nhìn rất sạch . khu bán hàng có hay máy màn hình tự động để ai thích cảm giác chủ động có thể oder ( tự bấm gọi món khỏi phải xếp hàng rất là sang chảnh )
Thực đơn có đùi gà chiên ngập trong dầu , cơm tây và món bánh mì kẹp thịt loại gà hoặc bò . Nói thì đơn giản vậy thôi chứ họ đặt tên hay khủng khiếp luôn ; Bánh mì kẹp thịt bò hoàng gia kèm nước coca - cola khoai tây chiên .
Mình Order ( đặt món ) thịt bò hoàng gia 100 k . Đặt món trả tiền lấy hóa đơn rồi ra chỗ lấy bánh . Họ hỏi mình ; ăn ở đây hay mang về nhà . Mấy chú grap hay shiper chờ rất nhiều ai gọi là mua mang cho khách ăn tại nhà ngay . Mình chọn một bàn nhìn ra phố ngắm mọi người đi lại trong khi chờ nhân viên mang bánh tới thấy quán cũng khá đông thường là các bạn trẻ thích sự mới lạ hay bố mẹ đưa con đến ăn thử cho vui ai cũng vui vẻ háo hức ,,,
khi nhân viên bưng bánh cho mình ; một cốc coca ướp đá , một gói khoai tây chiên . một hộp giấy đựng chiếc bánh . Mình mở chiếc bánh ra . Đầu tiên mình cảm nhận bánh không giống với bánh ở nước ngoài . Bánh có mỗi một tầng nên chẳng phải cắm một que tăm để giữ hề hề . Thịt bò thì là bò băm nặn thành hình tròn rồi nướng . Uống một ngụm coca ngọt mát , nhón tay lấy vài miếng khoai tây chiên bùi béo rồi cắn một miếng bánh mì kẹp thịt bò béo ngậy ,,,, bánh mì rất mềm ,,,
Nói thật vị nhạt kém xa bánh mì kẹp thịt viet nam chắc họ nêm nếm muối ăn theo tiêu chuẩn WHO , dân việt mình ăn mặn . 100 K một xuất đắt .Dân mình mở quán phở bán giá bình dân 25 k lãi một nửa 12,5 k chứ bọn này chắc ăn lãi ba bốn lần . Dân mình hai vợ chồng mở quán phở bình dân thuê thêm một bà già xưa cũ rửa bát ... chứ ở đây nhân viên rửa bát cọ toa let cũng trẻ trung ăn mặc đồng phục sạch sẽ . Mình chẳng tin là hoàng gia nước ANH xa xôi họ ăn món thịt bò băm cả . Chẳng ai điên lạ mang miếng thịt bò thăn hay bắp đi xay ra để làm món bánh mì kẹp thịt ,,, chắc là thịt vụn rẻ tiền . Thịt thăn hay bắp họ cắt miếng to dày làm bít tết bán ba mươi ơ rô ,,, tính sang tiền việt 600 k .
tuy nhiên nếu có boyfriend mà đưa đến đây ăn cũng rất là một ý kiến hay ,,, phong cách tây mà lại !!!
Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2019
Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2019
văn minh xe bus
Tôi là một con người bình thường hơi chậm nên từ thập niên 80 của thế kỉ trước đã trải nghiệm đi học bằng xe bus . Rồi theo thời gian tôi trải nghiệm cả xe bus ,tàu điện leng keng và Metro ở châu âu ...
Khi gia nhập công ty
Khi gia nhập công ty
Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2019
TUỔI TRẺ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU
Ông nội của tôi có hai người con trai ; bố tôi là con cả và em của bố , tôi gọi bằng chú,,, Ông nội tôi làm trưởng họ và dĩ nhiên bố của tôi vừa đẻ ra đã nghiễm nhiên được cái chức sắc đó,,,
Bố của tôi :
ông ấy trưởng thành lấy vợ có hai đứa con gái
chú của tôi lấy vợ có một trai một gái . Vậy là ông nội tôi đã có cháu trai nói dõi tông đường rồi .
Nhưng mà cuộc sống không đơn giản như thế. Chẳng là vợ của chú tôi theo đạo công giáo thờ chúa jesu . Chú lụy tình không dạy dỗ được vợ con bỏ đạo nên chủ nhật thím vẫn đilễ nhà thờ cùng hai con . Mẹ tôi kể rằng năm đầu tiên thím về làm dâu khi nhà làm lễ giỗ cụ thím không ăn mà con bỏ đi kêu là : cơm cúng ma ghê chết đi được. Sung đột tôn giáo là đây bởi vì người theo đạo công giáo họ chỉ thờ chúa thôi chứ không thờ cha mẹ , nên các bà cô ông chú họp lại bảo bố tôi : Nhà ông phải đẻ thêm một đứa con trai nếu không sau này con thằng em làm trưởng họ thì các cụ nhà ta không được nén nhang thờ cúng ...
Thế là tôi được ra đời kakaka !!! sau bao ngày đi lễ đền phủ cầu xin cộng với gặp các thầy lang băm kê thuốc cành thuốc que sắc uống sì sụp .
Tôi được thụ thai không phải là một tráitrứng lép đẻ ra bé tí hay là trứng qua to đẻ ra to đùng béo phì ,,, hì hì hì : một trái trứng vừa phải nên tôi đẹp trai to cao giống bố tôi như đúc .
Ngay từ bé tôi đã được ông nội và bố nuôi dưỡng với tất cả tâm hồn theo tinh thần đạo khổng : thờ mẹ kính cha yêu quí ông bà để sau này làm trưởng họ thờ cúng lễ tết .
Dạo bé tôi biết gì đâu tháng ngày khôn lớn. Dưới ánh mắt của ông nội và bố ( tôi là một sinh linh gì đó thật hoàn hảo ). Và khi dậy thì tôi mới lờ mờ hiểu rằng có một cái gì đó sai sai trong tôi đang hình thành : tôi thích zai mà người ta gọi là GAY . Lẽ dĩ nhiên là tôi dấu kín trong lòng ,,,
Cạnh nhà của tôi có một con bé kém tôi hai tuổi . Từ bé tôi và em đã chơi thân với nhau rồi . Hai gia đình mặc định là lớn lên hai đứa sẽ làm đám cưới có cái bằng trăm mâm là xong . Từ khi tôi dậy thì trong con mắt tôi em như là em gái không rung động gì đâu. Còn em vẫn vô tư sang nhà tôi hỏi bài vở giúp bố mẹ tôi mọi việc ... chúng tôi đã trưởng thành theo năm tháng .
Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm và mốt quần nỉ đang thịnh hot vì mặc rất ấm . Tôi cũng hay mặc vì vừa đẹp vừa ấm . Chiều nay tắm táp xong tôi mặc cái quần nỉ và nghĩ thế nào tôi lại không mặc sịp . Mọi người biết rồi đấy quần nỉ mặc đùi căng , mông tròn và háng nổi ụ rất nam tính hút gay hút cả gái nữa nhưng mà tôi ở nhà ăn cơm học bài rồi đi ngủ có khiêu khích gì ai đâu . Quần nỉ mềm không mặc sịp êm ái dã man khi đi lại nó con rung rung con cu nữa chứ sexy lắm. lúc này tôi mà đi ra đường hay đi xe buýt chắc là khối đứa sổ mũi,,, thì con bé đó sang chơi hỏi bài vở và một cái túi nhỏ đựng đồ ăn vặt . Tôi đưa con bé lên phòng riêng chỉ giúp bài vở . Làm bài tập xong hai đứa ăn bim bim và nói chuyện tầm phào cười nói vui vẻ . Rồi tôi thấy bàn tay của em đặt khẽ lên đùi tôi . Tôi nhẹ nhàng cầm tay em để ra chỗ khác nhưng em lại cố tình đặt tay lên đùi tôi mạnh hơn và chạm vào trym của tôi ,,, tôi thề là trym của tôi lúc đó không hề cửng gì cả nó chỉ ụ lên vì bìu dái to do không mặc sịp . Tôi định đứng lên và bảo ; thôi muộn rồi em về đi ngủ đi con gái có đứa đêm tối ở phong con trai không tiện . Thì Em ngã vào trong lòng tôi tay định thò qua cạp chun quần mo con cu , miệng định hôn môi . Tôi ngoảnh mặt đi em hôn vào má ,,, hơi thở em gấp gáp người em nóng hổi ,, rồi em thì thào em yêu anh !!! Tay tôi hững hờ đẩy em ra khiến em ngỡ ngàng . Rồi em nói : Anh làm sao đấy ? Đàn ông đàn ang gì mà hèn không chiều bạn gái được một chút à ??? Anh không yêu em ! anh chỉ coi em như em gái thôi ! Em đi mà yêu những thằng cao to đen hôi ấy rồi nó chiều em . Anh là boy gay ,,, anh hèn !!!
Cái gì ??? em trợn mắt lên , OH ! Anh nói lại xem nào ,,,
HU hu hu !!! Rồi nó khóc toáng lên. Tay giằng xé quần áo của tôi : em ghét anh , em không bao giờ sang nhà anh nữa,,, xong nó vừa khóc vừa chạy xuống cầu thang bỏ về ,,,
Từ trên phòng tôi nghe tiếng bố mẹ tôi : Ơ kìa !!! Hoa sao cháu lại khóc ?thằng Đại nó bắt nạt cháu à ?
Dạ không ... hu hu hu từ nay cháu không sang nhà hai bác nữa đâu ,,,
Thế có chuyện gì ?
Anh ĐẠI ấy , cháu yêu anh ấy vậy mà anh ấy hững hờ rồi bảo với cháu là anh ấy là boy gay ,,,,, cháu về nhà đây.
Bố mẹ tôi chạy lên phòng mẹ tôi nói : kìa con trai sao con lại nói với con Hoa như thế !!!có gì phải nhẹ nhàng chứ
Con có nói gì đâu ,,,
Bốp bốp ,,, bố tôi vào phòng tát tôi hai phát như trời giáng
Bố !! sao bố lại đánh con ,,, hu hu hu con có lỗi gì đâu ,,,
kìa bố nó sao lại đánh con ,,,tiếng mẹ tôi can ngăn..
Con ghét bố !!! tôi gào lên
Thôi tôi xin hai bố con ông ,,,,
Thằng mất dạy ,,, mày có dám nói lại câu mày nói với con Hoa không ? Nhà này không có boy gay gì đâu nhé ,,, đồ biến thái
Bố !!!con bỏ nhà ra đi ... Là cùng chứ gì.. hu hu hu ,,, tôi kêu lên
Cút mày có giỏi thì đi ngay đi và nhớ đừng có quay trở về,,,
Tôi vội cầm lấy điện thoại xỏ đôi dép rồi chạy xuống cầu thang phóng ra khỏi nhà ,,, đằng sau còn nghe tiếng mẹ tôi khóc
Tôi chạy thẳng dọc theo phố dưới anh đèn đường đỏ quạch , trời đêm lạnh gió và mưa phùn . Khi mệt mỏi Tôi cứ đi hết phố này lại qua phố khác rồi chui qua một gầm cầu cạn rồi leo lên một cây cầu,,, trên cầu gió thổi mạnh làm tôi thấy lạnh . Dép quần ướt át bùn đất,, tôi thấy mình thật thảm hại . Miệng khô khốc vì khát nước . Túi không có một đồng nào . Tôi rút điện thoại ra bật màn hình pin sắp cạn kiệt vì chưa sạc . Tự nhiên đời như cơn ác mộng ,,, tôi vào facebook vào nhóm gay trung niên : boy trẻ bỏ nhà ra đi bán thân ,,,
Chờ một lát thì có comment : TUỔI TRẺ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU ???
Tôi chưa kịp inbox trả lời thì ; màn hình điện thoại mờ dần và đen xì ,,, máy sập nguồn hết pin,,,,
,,,,,,
tôi định kể đến đây thôi ,,, để mọi người hiểu là tôi đã đi bụi đời,,,
P S :
,,,,,
Nhà là cái gì mà lạ lắm ,,, vừa bước chân ra cửa ta đã nghĩ là sẽ trở về . Người ta trở về đầy háo hức ,,,
Còn tôi không hiểu sao lại lê bước trở về trong nỗi nhục nhã ê chề ,,, Tôi nhớ là lê bước đến bậc thềm nhà thấy cửa vẫn còn mở và đèn vẫn còn sáng rồi tôi thiếp đi,,,
tôi tỉnh dậy khi thấy mình khát nước . Tôi muốn uống nước . Tôi nhìn thấy bố đang ngồi bên cạnh ; hu hu hu B. O. Ô ' !!! tôi khóc
Bố ôm chầm lấy tôi mừng rỡ : Con trai !!! tỉnh rồi à
Con xin lỗi bố !!! bố đừng đuổi con đi ,,,giọng tôi run rẩy vì sợ hãi....
Bố xin lỗi đã đánh con , bố sai rồi !!! Ừ bố không đuổi con nữa
Bố đập nhẹ vào lưng của tôi và nói : con trai của bố ổn mà ,,, con sẽ lấy vợ !!!
.... Cuộc khởi nghĩa giới tính đã bị đàn áp... Bằng hai cái tát và sự nhục nhã...
Bố của tôi :
ông ấy trưởng thành lấy vợ có hai đứa con gái
chú của tôi lấy vợ có một trai một gái . Vậy là ông nội tôi đã có cháu trai nói dõi tông đường rồi .
Nhưng mà cuộc sống không đơn giản như thế. Chẳng là vợ của chú tôi theo đạo công giáo thờ chúa jesu . Chú lụy tình không dạy dỗ được vợ con bỏ đạo nên chủ nhật thím vẫn đilễ nhà thờ cùng hai con . Mẹ tôi kể rằng năm đầu tiên thím về làm dâu khi nhà làm lễ giỗ cụ thím không ăn mà con bỏ đi kêu là : cơm cúng ma ghê chết đi được. Sung đột tôn giáo là đây bởi vì người theo đạo công giáo họ chỉ thờ chúa thôi chứ không thờ cha mẹ , nên các bà cô ông chú họp lại bảo bố tôi : Nhà ông phải đẻ thêm một đứa con trai nếu không sau này con thằng em làm trưởng họ thì các cụ nhà ta không được nén nhang thờ cúng ...
Thế là tôi được ra đời kakaka !!! sau bao ngày đi lễ đền phủ cầu xin cộng với gặp các thầy lang băm kê thuốc cành thuốc que sắc uống sì sụp .
Tôi được thụ thai không phải là một tráitrứng lép đẻ ra bé tí hay là trứng qua to đẻ ra to đùng béo phì ,,, hì hì hì : một trái trứng vừa phải nên tôi đẹp trai to cao giống bố tôi như đúc .
Ngay từ bé tôi đã được ông nội và bố nuôi dưỡng với tất cả tâm hồn theo tinh thần đạo khổng : thờ mẹ kính cha yêu quí ông bà để sau này làm trưởng họ thờ cúng lễ tết .
Dạo bé tôi biết gì đâu tháng ngày khôn lớn. Dưới ánh mắt của ông nội và bố ( tôi là một sinh linh gì đó thật hoàn hảo ). Và khi dậy thì tôi mới lờ mờ hiểu rằng có một cái gì đó sai sai trong tôi đang hình thành : tôi thích zai mà người ta gọi là GAY . Lẽ dĩ nhiên là tôi dấu kín trong lòng ,,,
Cạnh nhà của tôi có một con bé kém tôi hai tuổi . Từ bé tôi và em đã chơi thân với nhau rồi . Hai gia đình mặc định là lớn lên hai đứa sẽ làm đám cưới có cái bằng trăm mâm là xong . Từ khi tôi dậy thì trong con mắt tôi em như là em gái không rung động gì đâu. Còn em vẫn vô tư sang nhà tôi hỏi bài vở giúp bố mẹ tôi mọi việc ... chúng tôi đã trưởng thành theo năm tháng .
Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm và mốt quần nỉ đang thịnh hot vì mặc rất ấm . Tôi cũng hay mặc vì vừa đẹp vừa ấm . Chiều nay tắm táp xong tôi mặc cái quần nỉ và nghĩ thế nào tôi lại không mặc sịp . Mọi người biết rồi đấy quần nỉ mặc đùi căng , mông tròn và háng nổi ụ rất nam tính hút gay hút cả gái nữa nhưng mà tôi ở nhà ăn cơm học bài rồi đi ngủ có khiêu khích gì ai đâu . Quần nỉ mềm không mặc sịp êm ái dã man khi đi lại nó con rung rung con cu nữa chứ sexy lắm. lúc này tôi mà đi ra đường hay đi xe buýt chắc là khối đứa sổ mũi,,, thì con bé đó sang chơi hỏi bài vở và một cái túi nhỏ đựng đồ ăn vặt . Tôi đưa con bé lên phòng riêng chỉ giúp bài vở . Làm bài tập xong hai đứa ăn bim bim và nói chuyện tầm phào cười nói vui vẻ . Rồi tôi thấy bàn tay của em đặt khẽ lên đùi tôi . Tôi nhẹ nhàng cầm tay em để ra chỗ khác nhưng em lại cố tình đặt tay lên đùi tôi mạnh hơn và chạm vào trym của tôi ,,, tôi thề là trym của tôi lúc đó không hề cửng gì cả nó chỉ ụ lên vì bìu dái to do không mặc sịp . Tôi định đứng lên và bảo ; thôi muộn rồi em về đi ngủ đi con gái có đứa đêm tối ở phong con trai không tiện . Thì Em ngã vào trong lòng tôi tay định thò qua cạp chun quần mo con cu , miệng định hôn môi . Tôi ngoảnh mặt đi em hôn vào má ,,, hơi thở em gấp gáp người em nóng hổi ,, rồi em thì thào em yêu anh !!! Tay tôi hững hờ đẩy em ra khiến em ngỡ ngàng . Rồi em nói : Anh làm sao đấy ? Đàn ông đàn ang gì mà hèn không chiều bạn gái được một chút à ??? Anh không yêu em ! anh chỉ coi em như em gái thôi ! Em đi mà yêu những thằng cao to đen hôi ấy rồi nó chiều em . Anh là boy gay ,,, anh hèn !!!
Cái gì ??? em trợn mắt lên , OH ! Anh nói lại xem nào ,,,
HU hu hu !!! Rồi nó khóc toáng lên. Tay giằng xé quần áo của tôi : em ghét anh , em không bao giờ sang nhà anh nữa,,, xong nó vừa khóc vừa chạy xuống cầu thang bỏ về ,,,
Từ trên phòng tôi nghe tiếng bố mẹ tôi : Ơ kìa !!! Hoa sao cháu lại khóc ?thằng Đại nó bắt nạt cháu à ?
Dạ không ... hu hu hu từ nay cháu không sang nhà hai bác nữa đâu ,,,
Thế có chuyện gì ?
Anh ĐẠI ấy , cháu yêu anh ấy vậy mà anh ấy hững hờ rồi bảo với cháu là anh ấy là boy gay ,,,,, cháu về nhà đây.
Bố mẹ tôi chạy lên phòng mẹ tôi nói : kìa con trai sao con lại nói với con Hoa như thế !!!có gì phải nhẹ nhàng chứ
Con có nói gì đâu ,,,
Bốp bốp ,,, bố tôi vào phòng tát tôi hai phát như trời giáng
Bố !! sao bố lại đánh con ,,, hu hu hu con có lỗi gì đâu ,,,
kìa bố nó sao lại đánh con ,,,tiếng mẹ tôi can ngăn..
Con ghét bố !!! tôi gào lên
Thôi tôi xin hai bố con ông ,,,,
Thằng mất dạy ,,, mày có dám nói lại câu mày nói với con Hoa không ? Nhà này không có boy gay gì đâu nhé ,,, đồ biến thái
Bố !!!con bỏ nhà ra đi ... Là cùng chứ gì.. hu hu hu ,,, tôi kêu lên
Cút mày có giỏi thì đi ngay đi và nhớ đừng có quay trở về,,,
Tôi vội cầm lấy điện thoại xỏ đôi dép rồi chạy xuống cầu thang phóng ra khỏi nhà ,,, đằng sau còn nghe tiếng mẹ tôi khóc
Tôi chạy thẳng dọc theo phố dưới anh đèn đường đỏ quạch , trời đêm lạnh gió và mưa phùn . Khi mệt mỏi Tôi cứ đi hết phố này lại qua phố khác rồi chui qua một gầm cầu cạn rồi leo lên một cây cầu,,, trên cầu gió thổi mạnh làm tôi thấy lạnh . Dép quần ướt át bùn đất,, tôi thấy mình thật thảm hại . Miệng khô khốc vì khát nước . Túi không có một đồng nào . Tôi rút điện thoại ra bật màn hình pin sắp cạn kiệt vì chưa sạc . Tự nhiên đời như cơn ác mộng ,,, tôi vào facebook vào nhóm gay trung niên : boy trẻ bỏ nhà ra đi bán thân ,,,
Chờ một lát thì có comment : TUỔI TRẺ ĐÁNG GIÁ BAO NHIÊU ???
Tôi chưa kịp inbox trả lời thì ; màn hình điện thoại mờ dần và đen xì ,,, máy sập nguồn hết pin,,,,
,,,,,,
tôi định kể đến đây thôi ,,, để mọi người hiểu là tôi đã đi bụi đời,,,
P S :
,,,,,
Nhà là cái gì mà lạ lắm ,,, vừa bước chân ra cửa ta đã nghĩ là sẽ trở về . Người ta trở về đầy háo hức ,,,
Còn tôi không hiểu sao lại lê bước trở về trong nỗi nhục nhã ê chề ,,, Tôi nhớ là lê bước đến bậc thềm nhà thấy cửa vẫn còn mở và đèn vẫn còn sáng rồi tôi thiếp đi,,,
tôi tỉnh dậy khi thấy mình khát nước . Tôi muốn uống nước . Tôi nhìn thấy bố đang ngồi bên cạnh ; hu hu hu B. O. Ô ' !!! tôi khóc
Bố ôm chầm lấy tôi mừng rỡ : Con trai !!! tỉnh rồi à
Con xin lỗi bố !!! bố đừng đuổi con đi ,,,giọng tôi run rẩy vì sợ hãi....
Bố xin lỗi đã đánh con , bố sai rồi !!! Ừ bố không đuổi con nữa
Bố đập nhẹ vào lưng của tôi và nói : con trai của bố ổn mà ,,, con sẽ lấy vợ !!!
.... Cuộc khởi nghĩa giới tính đã bị đàn áp... Bằng hai cái tát và sự nhục nhã...
Thứ Năm, 14 tháng 3, 2019
mẹ tôi
,,, MẸ đâu ? ??
Cô em gái nói : Mẹ nấu ăn xong mẹ vào nằm trong buồng rồi ,
Tôi vào trong buồng ,đèn không bật ánh sáng mờ mờ ,,, mẹ nằm nghiêng mạt quay vào trong. Nhìn mẹ thương quá ,,, quá xúc động tôi ôm mẹ khóc . Mẹ tôi tưởng thua kiện nên cũng khóc . Vụ kiện này mà thua chắc mẹ khó mà chịu được . Mẹ của tôi là một bà mẹ phương đông điển hình . Đời gian khó , đông con cả đời tần tảo tròng lúa nước nuôi đàn con là một tài sản hữu hình không giữ lại gì cho bản thân ,, không tài khoản ngân hàng nào
Cô em gái nói : Mẹ nấu ăn xong mẹ vào nằm trong buồng rồi ,
Tôi vào trong buồng ,đèn không bật ánh sáng mờ mờ ,,, mẹ nằm nghiêng mạt quay vào trong. Nhìn mẹ thương quá ,,, quá xúc động tôi ôm mẹ khóc . Mẹ tôi tưởng thua kiện nên cũng khóc . Vụ kiện này mà thua chắc mẹ khó mà chịu được . Mẹ của tôi là một bà mẹ phương đông điển hình . Đời gian khó , đông con cả đời tần tảo tròng lúa nước nuôi đàn con là một tài sản hữu hình không giữ lại gì cho bản thân ,, không tài khoản ngân hàng nào
Thứ Ba, 5 tháng 2, 2019
kí ức nơi mình sinh ra
Ở mấy nước ăn tết theo lịch âm ( lunar new year ) vào mấy ngày cuối năm nhìn dòng người khăn gói quả mướp hối hả về quê . Ai có quê xa mà không được trở về nhìn mà nóng hết ruột gan .
Ở những nước theo đạo ki tô giáo ngày NO EL và năm mới cũng thế . Nhìn mọi người hối hả về quê mà khát khao cháy lòng .
Còn những nước theo đạo hồi islam thì chịu ,,, ka ka ka
Tôi mới bảo với anh bạn làm cùng : Thế mới biết kí ức về nơi mình sinh ra nó thật là ám ảnh trong tâm thức của mỗi con người . Anh bạn đó nói : Loài rùa biển đẻ trứng ở trên bãi cát nở ra theo tiếng sóng vẫy gọi mà bò xuống biển ,,, vậy mà khi trưởng thành hàng chục năm sau đến tuổi sinh đẻ nó lại quay trở lại bãi cát đúng nơi mình được sinh ra
Tôi ở tuổi 19 cũng như bao bạn trẻ lên đường và sống xa nhà .Có nhà văn đã viết ( khi ta ở , chỉ là nơi đất ở . Khi đi xa , đất bỗng hóa tâm hồn ) Tự nhiên thấy nhớ gọi là nỗi nhớ nhà ; nhớ MẸ ,nhớ hai cái cây duối to cổ thụ trồng làm cổng ra vào , nhớ con chó cưng minh nuôi ,,, nhiều thứ lắm mà rõ mồn một trong tim . Chiều ba mươi tết căn đúng lúc giao thừa . Một mình lặn lội trên đường hàng mấy trăm cây số để gặp một bà chị cùng làng xóm ăn một bữa cơm cho nguôi nỗi nhớ nơi mình sinh ra .
Vì công việc nên tôi hay gặp bọn trẻ em vô gia cư . Tôi hay đùa là : về nhà chú , chú nuôi làm con nuôi của chú nhé ? Bọn nó thẳng thừng từ chối luôn và nói ; cháu sống tự do quen rồi . Hỏi bọn nó tại sao phải ra đi ? Chúng nó nói vì nhà nghèo , vì bố mẹ đánh đuổi vân vân ,,, Hỏi có nhớ nhà và muốn trở về không ? Bọn nó đều nói có nhớ nhưng không bao giờ thèm trở về ( ánh mắt còn căm thù hằn học ) Bọn này ra đi từ khi còn nhỏ lắm và những trải nghiệm những kí ức về sự đấu tranh sinh tồn còn gấp nhiều lần hơn một người sống bình thường như mình ,,,để sống được như bây giờ đã là một điều kì diệu rồi
Ông nội tôi có hai người con ; Bố tôi và một cô em gái mà tôi hay gọi bằng bà cô ấy lấy chồng xa . Một lần về thăm quê bà ấy mới nói là ; Nhà mình còn một ông chú nữa đấy ! Ồ lạ quá có nghe ông nội hay bố nói gì đâu . Một con người bằng xương bằng thịt vậy thì dấu ở đâu . Tôi mới hỏi bà cô : thế ông chú ấy đi đâu rồi ? Bà cô nhà tôi mắt rơm rớm nước mũi sụt sịt vì nhớ thương chú em và kể : Năm 1954 sau chiến thắng ĐIỆN BIÊN ta kí kết hiệp định je nè vơ và chia đôi giới tuyến ở vĩ tuyến 17 . Tàu hỏa chở người theo phe địch di cư như hội chạy rầm rậm ở đầu làng . Chú của mày khi đó 18t trốn bố mẹ nhảy lên tàu vô nam . Rồi bà khóc hu hu hu khổ thân em tôi khi đi không có đồng bạc nào chỉ mỗi bộ quần áo trên người ,,, không biết còn sống hay đã chết !!!
Cạnh nhà tôi chỗ gần cái rạp cinema CGV ấy có một cái restaurant tên là : TRYM TO DẦN các ông ạ ! nghe thôi đã đầy mùi phồn thực nặng mùi . trym tê e rờ không phải là xê hát . Tôi mới hỏi ông lái xe về quán trym to dần . Dân lái xe vốn vô học nhưng trải đời bằng cách bon bon trên đường nên cái gì cũng biết ; Đơn giản như là gặp tây ông hỏi : where to ? tới đâu ? ( mình thì bài bản where do you go ? anh đi tới đâu ?)tây nó hiểu hết . Ông ấy bảo là :quán trym to dần đầu tiên là món trym bé ; chim xẻ đá ( con chim ri màu xám đen ấy nó bay về cánh đồng khi mùa lúa chín một đàn hàng mấy trăm con - rán giòn hoặc nướng ) rồi tiếp theo khách gọi chim to hơn như : rẽ run - rồi cò ,,, chim bồ nông hoặc đà điểu to bự đại loại là như thế ,,,
Cái bọn bắt chim ấy khôn lắm nhưng cũng không bao giờ bắt được sạch cả đàn cả . Những con chim khôn khỏe sức bật nhanh bao giờ cũng bay thoát . Con người cũng thế bởi những đứa vượt biên hay chạy trốn toán là những đứa khôn và giàu có . Dân Syria vượt biên sang đến tận châu âu cũng thế toàn đứa khôn giắt đầy đô lar trong người đấy không phải trên răng dướt cắt tút mà đi bộ sang đến tận âu châu an toàn đâu
Ông chú của tôi chắc cũng không phải loại bình thường đâu . Trai làng thật đấy nhưng có trái tim đầy dự cảm về tương lai . Có thể khi chen chân lên tàu ông chỉ nghĩ chuyến sau ta lại trở về . Vì hiệp định je ne vơ được kí kết đàng hoàng tạm thời chọn vĩ tuyến 17 phân chi ranh giới rồi sang năm tổng tuyển cử cơ mà . Nhân tính của một gã trai làng sao bằng trời tính đi biệt tăm luôn để tới 21 cái tết sau mới thấy cơ hội trở về
Năm 1975 sau giải phóng nhà tôi nhân được một lá thư với phong bì rất là đẹp . Thư của ông chú . Nhà tôi rất vui ông nội tôi vân còn sống , bà nội thì đã mất ,,, Thư của chú tôi kể rằng ông không vượt biên sang mỹ mà muốn trở về quê cũ nơi mình đã được sinh ra . Ông làm nghề y (năm 1954 ông 18t nay là 1975 , 18+21 =39 t) còn trẻ chán . Rồi thêm vài lá thư nữa ,,, ngày đó mấy anh em tôi cũng còn nhỏ lắm , cũng mong chờ mãi chẳng thấy ông về thăm quê . Rồi ông nội tôi cũng qua đời . ông chú cũng không còn được ai nhắc đến nữa cứ như là ông không được sinh ra trên cuộc đời này vậy
Rồi tôi lớn lên đi xa luôn mang trong lòng một kí ức trở về nới mình sinh ra thật mãnh liệt . Có đôi lúc tôi nhớ về ông chú ruột của mình . Sao ông không trở về quê thăm lại bố mẹ bến nước bờ tre để tôi tò mò hỏi ông những trải nghiệm nhọc nhằn kiếp sống tha phương ,,,
Nếu có một ngày bước chân ra khỏi nhà mà biết rằng không có ngày trở về liệu bạn có đủ dũng cảm để ra đi !!!
Ở những nước theo đạo ki tô giáo ngày NO EL và năm mới cũng thế . Nhìn mọi người hối hả về quê mà khát khao cháy lòng .
Còn những nước theo đạo hồi islam thì chịu ,,, ka ka ka
Tôi mới bảo với anh bạn làm cùng : Thế mới biết kí ức về nơi mình sinh ra nó thật là ám ảnh trong tâm thức của mỗi con người . Anh bạn đó nói : Loài rùa biển đẻ trứng ở trên bãi cát nở ra theo tiếng sóng vẫy gọi mà bò xuống biển ,,, vậy mà khi trưởng thành hàng chục năm sau đến tuổi sinh đẻ nó lại quay trở lại bãi cát đúng nơi mình được sinh ra
Tôi ở tuổi 19 cũng như bao bạn trẻ lên đường và sống xa nhà .Có nhà văn đã viết ( khi ta ở , chỉ là nơi đất ở . Khi đi xa , đất bỗng hóa tâm hồn ) Tự nhiên thấy nhớ gọi là nỗi nhớ nhà ; nhớ MẸ ,nhớ hai cái cây duối to cổ thụ trồng làm cổng ra vào , nhớ con chó cưng minh nuôi ,,, nhiều thứ lắm mà rõ mồn một trong tim . Chiều ba mươi tết căn đúng lúc giao thừa . Một mình lặn lội trên đường hàng mấy trăm cây số để gặp một bà chị cùng làng xóm ăn một bữa cơm cho nguôi nỗi nhớ nơi mình sinh ra .
Vì công việc nên tôi hay gặp bọn trẻ em vô gia cư . Tôi hay đùa là : về nhà chú , chú nuôi làm con nuôi của chú nhé ? Bọn nó thẳng thừng từ chối luôn và nói ; cháu sống tự do quen rồi . Hỏi bọn nó tại sao phải ra đi ? Chúng nó nói vì nhà nghèo , vì bố mẹ đánh đuổi vân vân ,,, Hỏi có nhớ nhà và muốn trở về không ? Bọn nó đều nói có nhớ nhưng không bao giờ thèm trở về ( ánh mắt còn căm thù hằn học ) Bọn này ra đi từ khi còn nhỏ lắm và những trải nghiệm những kí ức về sự đấu tranh sinh tồn còn gấp nhiều lần hơn một người sống bình thường như mình ,,,để sống được như bây giờ đã là một điều kì diệu rồi
Ông nội tôi có hai người con ; Bố tôi và một cô em gái mà tôi hay gọi bằng bà cô ấy lấy chồng xa . Một lần về thăm quê bà ấy mới nói là ; Nhà mình còn một ông chú nữa đấy ! Ồ lạ quá có nghe ông nội hay bố nói gì đâu . Một con người bằng xương bằng thịt vậy thì dấu ở đâu . Tôi mới hỏi bà cô : thế ông chú ấy đi đâu rồi ? Bà cô nhà tôi mắt rơm rớm nước mũi sụt sịt vì nhớ thương chú em và kể : Năm 1954 sau chiến thắng ĐIỆN BIÊN ta kí kết hiệp định je nè vơ và chia đôi giới tuyến ở vĩ tuyến 17 . Tàu hỏa chở người theo phe địch di cư như hội chạy rầm rậm ở đầu làng . Chú của mày khi đó 18t trốn bố mẹ nhảy lên tàu vô nam . Rồi bà khóc hu hu hu khổ thân em tôi khi đi không có đồng bạc nào chỉ mỗi bộ quần áo trên người ,,, không biết còn sống hay đã chết !!!
Cạnh nhà tôi chỗ gần cái rạp cinema CGV ấy có một cái restaurant tên là : TRYM TO DẦN các ông ạ ! nghe thôi đã đầy mùi phồn thực nặng mùi . trym tê e rờ không phải là xê hát . Tôi mới hỏi ông lái xe về quán trym to dần . Dân lái xe vốn vô học nhưng trải đời bằng cách bon bon trên đường nên cái gì cũng biết ; Đơn giản như là gặp tây ông hỏi : where to ? tới đâu ? ( mình thì bài bản where do you go ? anh đi tới đâu ?)tây nó hiểu hết . Ông ấy bảo là :quán trym to dần đầu tiên là món trym bé ; chim xẻ đá ( con chim ri màu xám đen ấy nó bay về cánh đồng khi mùa lúa chín một đàn hàng mấy trăm con - rán giòn hoặc nướng ) rồi tiếp theo khách gọi chim to hơn như : rẽ run - rồi cò ,,, chim bồ nông hoặc đà điểu to bự đại loại là như thế ,,,
Cái bọn bắt chim ấy khôn lắm nhưng cũng không bao giờ bắt được sạch cả đàn cả . Những con chim khôn khỏe sức bật nhanh bao giờ cũng bay thoát . Con người cũng thế bởi những đứa vượt biên hay chạy trốn toán là những đứa khôn và giàu có . Dân Syria vượt biên sang đến tận châu âu cũng thế toàn đứa khôn giắt đầy đô lar trong người đấy không phải trên răng dướt cắt tút mà đi bộ sang đến tận âu châu an toàn đâu
Ông chú của tôi chắc cũng không phải loại bình thường đâu . Trai làng thật đấy nhưng có trái tim đầy dự cảm về tương lai . Có thể khi chen chân lên tàu ông chỉ nghĩ chuyến sau ta lại trở về . Vì hiệp định je ne vơ được kí kết đàng hoàng tạm thời chọn vĩ tuyến 17 phân chi ranh giới rồi sang năm tổng tuyển cử cơ mà . Nhân tính của một gã trai làng sao bằng trời tính đi biệt tăm luôn để tới 21 cái tết sau mới thấy cơ hội trở về
Năm 1975 sau giải phóng nhà tôi nhân được một lá thư với phong bì rất là đẹp . Thư của ông chú . Nhà tôi rất vui ông nội tôi vân còn sống , bà nội thì đã mất ,,, Thư của chú tôi kể rằng ông không vượt biên sang mỹ mà muốn trở về quê cũ nơi mình đã được sinh ra . Ông làm nghề y (năm 1954 ông 18t nay là 1975 , 18+21 =39 t) còn trẻ chán . Rồi thêm vài lá thư nữa ,,, ngày đó mấy anh em tôi cũng còn nhỏ lắm , cũng mong chờ mãi chẳng thấy ông về thăm quê . Rồi ông nội tôi cũng qua đời . ông chú cũng không còn được ai nhắc đến nữa cứ như là ông không được sinh ra trên cuộc đời này vậy
Rồi tôi lớn lên đi xa luôn mang trong lòng một kí ức trở về nới mình sinh ra thật mãnh liệt . Có đôi lúc tôi nhớ về ông chú ruột của mình . Sao ông không trở về quê thăm lại bố mẹ bến nước bờ tre để tôi tò mò hỏi ông những trải nghiệm nhọc nhằn kiếp sống tha phương ,,,
Nếu có một ngày bước chân ra khỏi nhà mà biết rằng không có ngày trở về liệu bạn có đủ dũng cảm để ra đi !!!
Thứ Hai, 4 tháng 2, 2019
mẹ tôi
gày đầu tiên chăn bò thật sự là khó căng thẳng. Thứ cưng gì mà anh mắt chẳng thân thiện gì cả. Nó nhìn tôi gườm gườm. Tôi lại chủ quan không mang roi theo thành thử tôi luôn đứng xa sợi dây thừng cũng đủ dài
Nhà có đông anh em thì chuyện phải trông em là bình thường. Tôi được mẹ gia cho trông bé út em kém tôi sáu tuổi . Trước khi ra đồng cấy lúa mẹ bế em ra nhà bà ngoại để tôi chơi cùng có bà giúp rồi em cứng cáp dần. Đầu tiên tôi bế em quanh nhà thôi . Khi quen rồi tôi cõng em đi khắp làng trên xóm dưới. Đợt đó nhà bà trẻ em của bà tôi cưới con trai nên tôi cõng em đến chơi . Đang cõng em chơi đùa thì ở đâu có con lợn to đùng lao ra tôi sợ hãi hoa ra là họ bắt con lợn làm cỗ đám cưới . Lợn lại nuôi thả rông từ bé thân thiện như thú cưng ấy và rất hiểu con người . Hôm nay mấy ông đan ông mang dao với dây thừng đuổi bắt . Một phia là mấy người đồ tể một phía là tôi đang cõng em bé . Con lợn cũng là loại thông minh phán đoán tình huống giỏi nên nó chọn phía tôi mà chạy trốn ; Nó lao vào người tôi ,,, Xong tôi ngã lăn ra em bé thì khóc tôi thì bị đập đầu xuống đất bị thương chảy máu đầu . Chắc tại tôi từng chửi con lợn ngu ngốc bẩn thỉu đây mà . Kết quả là cỗng chẳng được ăn lại mang một cái sẹo rõ to ở trên đầu . Sau này mỗi khi có bài toán khó không làm được hay là một kì thi không vượt qua tôi lại đổ tội cho con lợn đó làm tôi trấn thương sọ não .
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Nhà có đông anh em thì chuyện phải trông em là bình thường. Tôi được mẹ gia cho trông bé út em kém tôi sáu tuổi . Trước khi ra đồng cấy lúa mẹ bế em ra nhà bà ngoại để tôi chơi cùng có bà giúp rồi em cứng cáp dần. Đầu tiên tôi bế em quanh nhà thôi . Khi quen rồi tôi cõng em đi khắp làng trên xóm dưới. Đợt đó nhà bà trẻ em của bà tôi cưới con trai nên tôi cõng em đến chơi . Đang cõng em chơi đùa thì ở đâu có con lợn to đùng lao ra tôi sợ hãi hoa ra là họ bắt con lợn làm cỗ đám cưới . Lợn lại nuôi thả rông từ bé thân thiện như thú cưng ấy và rất hiểu con người . Hôm nay mấy ông đan ông mang dao với dây thừng đuổi bắt . Một phia là mấy người đồ tể một phía là tôi đang cõng em bé . Con lợn cũng là loại thông minh phán đoán tình huống giỏi nên nó chọn phía tôi mà chạy trốn ; Nó lao vào người tôi ,,, Xong tôi ngã lăn ra em bé thì khóc tôi thì bị đập đầu xuống đất bị thương chảy máu đầu . Chắc tại tôi từng chửi con lợn ngu ngốc bẩn thỉu đây mà . Kết quả là cỗng chẳng được ăn lại mang một cái sẹo rõ to ở trên đầu . Sau này mỗi khi có bài toán khó không làm được hay là một kì thi không vượt qua tôi lại đổ tội cho con lợn đó làm tôi trấn thương sọ não .
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2019
sống cho bản thân
Thời xưa cũ, Hà nội có vài cái rạp chiếu phim . Người xem thì đông mà xuất chiếu có hạn nên mua được cái vé xem phim cũng khó lắm . Nên xuất hiện dân phe vé giống như phe vé chợ đen xem bóng đá AFF cup ấy . Rồi khi đọc cuốn ( Rừng na uy ) của Ha ru ky ông ấy kể anh bạn sinh viên Wantanabe chẳng có bạn gì cả nên phải đi xem phim một mình tôi nghĩ : khùng . Cảm giác đi xem phim một mình trong khi mọi người đi xem phim cùng với bạn bè hay người yêu chắc là lạ lắm và cũng hơi ngại nữa .Dạo ở nước ngoài có một anh bạn kể rằng đi xem phim một mình . Phim thì cũ chẳng ai xem có mỗi một mình mua vé bà bán vé bảo rằng :Anh chờ xem có ai nữa không chứ chúng tôi mới bán anh là vé đầu tiên.Theo luật có từ ba vé trở lên là buổi chiếu phải thực hiện . Wow !!! vậy tôi mua ba vé luôn và anh ấy xem phim có một mình . Tôi nghe cảm thấy thật là xa xỉ và cũng muốn thử cái cảm giác ấy nó pro như thế nào ,,,
Việt nam bây giờ nhiều rạp chiếu phim rồi nhờ cái tập đoàn CGV ấy mở khắp nơi luôn . Cạnh nhà tôi cũng có một cái CGV ,,, chỉ là có bộ phim nào gây bão mà mình muốn xem mà thôi tất nhiên là đi một mình rồi
Hôm đọc báo thấy nghe nói ca sỹ Mỹ tâm tự mình viết kịch bản phim trong một tuần rồi không tìm được đạo diễn phim nên Mỹ tâm tự đạo diễn luôn . Lạ !!!
Viết kịch bản đã là một khó khăn rồi xong lại còn đạo diễn nữa . Mà lại còn đóng vai chính nữa chứ ,,, Một người bạn của tôi thì nói ; người có tiền họ làm cái gì mà chẳng đúng . Tôi thì chẳng nghĩ như thế phim và hát nó khác . Phim mà nhạt thì cũng chẳng ai đến xem cả mất thời gian . Tôi cũng định đi mấy lần xem phim một mình rồi nhất là dạo chiếu phim 50 sắc thái ( phim chịch nhau từ đầu đến cuối luôn ) mà chưa đi được
Nay 28 tết mọi người hối hả về quê sum họp năm mới . Còn tôi rảnh rang đi chợ mua cành đào . Chợ hoa mở ở gần khu CRV đó . Năm nay xứ bắc lạ nữa là mua đông không lạnh nắng tưng bừng . Hoa đào nở hết mà còn héo nhìn không muốn mua nên tôi tạt vào rạp CGV ; Đẩy cửa bước vô vắng hoe thang cuốn còn ngừng hoạt động . Tôi tự đi bộ leo lên tầng trên ; Tại sảnh chính có hai nhân viên bán vé , một đôi nam nữ chắc là đang yêu , bên kia thì có hai nhân viên nam bán nước ngọt và bỏng ngô . Tôi nhìn bảng điện tử thấy có phim ; (em là trợ lý của anh ) chiếu xuất 14h 20 , hên quá bây giờ là 14h05 nghĩa là con 15 phút nữa là đến giờ chiếu .
Nhân viên bán vé là một bạn sinh viên trẻ chắc là làm thêm dịp tết .
Anh mua vé phim ( em là trợ lý của anh ) buổi 14 h 20
Anh mua mấy vé ?
Anh mua một vé thôi ,
Rồi em nó cho tôi xem sơ đồ ghế rạp chiếu ; có ba ghế màu đỏ và hỏi tôi chon ghế nào ?
Trong thâm tâm của tôi cũng hiểu là hôm nay ai đi xem phim. Nhưng mà nhìn cái sơ đồ như thế tôi cứ tưởng vé bán hết còn ba ghế trống thôi và tôi chọn đại một ghế .
Nhân viên bán vé cũng hòa nhã nhưng mà hơi lạnh lùng làm tôi nghĩ như là rô bốt ấy nên cũng không hỏi thêm gì
Em hỏi tôi có mua combo cả vé và bỏng ngô nước ngọt không ?
tôi bảo không uống ăn gì cả và khi đưa vé cho tôi em nó nói : Vé đã in không được trả lại nhé ! ( làm cho tôi cảm thấy phân vân )tất nhiên rồi phở đã chan nước dùng rồi không ăn cũng phải trả tiền mà nói nhiều ,,,
Tôi đi về phía gần lối vào phòng chiếu chỗ có hai nhân viên nam bán bỏng ngô nước ngọt ; Thấy đôi tình nhân đang lấy bỏng ngô nước ngọt mua combo ( nghĩa là mua kèm theo bộ vé + nước ngọt )
Tôi hỏi mua chai nước suốt dasani mà mọi người vẫn mua 5k ấy , chỗ nào có chặt chém vỉa hè cũng chỉ 10k , Thủy tạ bờ hồ gươm dùng kiếm gươm cũng chém chỉ 14k ,,, vậy mà tôi nghe : 27k ; À thì ra mình không mua combo nên bị bán giá cao ,,, Một hôm lâu rồi tôi ngồi ở sảnh bệnh viện Vinmec khát nước tôi mới vô căng tin mua chai lavie giá 20k vỏ chai rất lạ . Một người bạn làm cùng với tôi cứ phàn nàn ; tôi thấy chai nước này sao mà lạ thế ? tôi mới trả lời là ; lạ nên giá nó mới đắt . Nó hỏi giá bao nhiêu mà tôi không dám nói . Nói ra nó bảo mình khùng . Hôm xem phim trung quốc thấy chai nước lavie i xì hóa ra họ nhập từ trung quốc về bán cho lạ mắt giá cao,,
Tới sát giờ chiếu tôi vô phòng ; vắng hoe không có một mống người . Tất nhiên mình xem phim chứ không phải đi xem người . Một lát sau đôi tình nhân kia cũng vào xem rạp có ba người ,,, Rạp bây giờ họ cũng thiết kể nhỏ không kiểu như mấy trăm ghế như ngày xưa ,,,
Phim thì nội dung là tình yêu trai gái nhưng nói nhiều về đồng tính gay ( nói theo tiếng nam là : Bóng . Nhân vật phim thì có bóng lộ ,,, bóng kín úp úp mở mở . Tôi cảm nhân là : Gay là một cái gì đó tội lỗi ,,, và gia đình nào đẻ ra đứa con là gay bố mẹ họ đau lòng lắm . Bởi vì khi người nhà biết nó không là gay họ vui mừng lắm lắm í,,,
Vậy là tôi đã trải nghiệm xem phim một mình rùi nhé !!!
Việt nam bây giờ nhiều rạp chiếu phim rồi nhờ cái tập đoàn CGV ấy mở khắp nơi luôn . Cạnh nhà tôi cũng có một cái CGV ,,, chỉ là có bộ phim nào gây bão mà mình muốn xem mà thôi tất nhiên là đi một mình rồi
Hôm đọc báo thấy nghe nói ca sỹ Mỹ tâm tự mình viết kịch bản phim trong một tuần rồi không tìm được đạo diễn phim nên Mỹ tâm tự đạo diễn luôn . Lạ !!!
Viết kịch bản đã là một khó khăn rồi xong lại còn đạo diễn nữa . Mà lại còn đóng vai chính nữa chứ ,,, Một người bạn của tôi thì nói ; người có tiền họ làm cái gì mà chẳng đúng . Tôi thì chẳng nghĩ như thế phim và hát nó khác . Phim mà nhạt thì cũng chẳng ai đến xem cả mất thời gian . Tôi cũng định đi mấy lần xem phim một mình rồi nhất là dạo chiếu phim 50 sắc thái ( phim chịch nhau từ đầu đến cuối luôn ) mà chưa đi được
Nay 28 tết mọi người hối hả về quê sum họp năm mới . Còn tôi rảnh rang đi chợ mua cành đào . Chợ hoa mở ở gần khu CRV đó . Năm nay xứ bắc lạ nữa là mua đông không lạnh nắng tưng bừng . Hoa đào nở hết mà còn héo nhìn không muốn mua nên tôi tạt vào rạp CGV ; Đẩy cửa bước vô vắng hoe thang cuốn còn ngừng hoạt động . Tôi tự đi bộ leo lên tầng trên ; Tại sảnh chính có hai nhân viên bán vé , một đôi nam nữ chắc là đang yêu , bên kia thì có hai nhân viên nam bán nước ngọt và bỏng ngô . Tôi nhìn bảng điện tử thấy có phim ; (em là trợ lý của anh ) chiếu xuất 14h 20 , hên quá bây giờ là 14h05 nghĩa là con 15 phút nữa là đến giờ chiếu .
Nhân viên bán vé là một bạn sinh viên trẻ chắc là làm thêm dịp tết .
Anh mua vé phim ( em là trợ lý của anh ) buổi 14 h 20
Anh mua mấy vé ?
Anh mua một vé thôi ,
Rồi em nó cho tôi xem sơ đồ ghế rạp chiếu ; có ba ghế màu đỏ và hỏi tôi chon ghế nào ?
Trong thâm tâm của tôi cũng hiểu là hôm nay ai đi xem phim. Nhưng mà nhìn cái sơ đồ như thế tôi cứ tưởng vé bán hết còn ba ghế trống thôi và tôi chọn đại một ghế .
Nhân viên bán vé cũng hòa nhã nhưng mà hơi lạnh lùng làm tôi nghĩ như là rô bốt ấy nên cũng không hỏi thêm gì
Em hỏi tôi có mua combo cả vé và bỏng ngô nước ngọt không ?
tôi bảo không uống ăn gì cả và khi đưa vé cho tôi em nó nói : Vé đã in không được trả lại nhé ! ( làm cho tôi cảm thấy phân vân )tất nhiên rồi phở đã chan nước dùng rồi không ăn cũng phải trả tiền mà nói nhiều ,,,
Tôi đi về phía gần lối vào phòng chiếu chỗ có hai nhân viên nam bán bỏng ngô nước ngọt ; Thấy đôi tình nhân đang lấy bỏng ngô nước ngọt mua combo ( nghĩa là mua kèm theo bộ vé + nước ngọt )
Tôi hỏi mua chai nước suốt dasani mà mọi người vẫn mua 5k ấy , chỗ nào có chặt chém vỉa hè cũng chỉ 10k , Thủy tạ bờ hồ gươm dùng kiếm gươm cũng chém chỉ 14k ,,, vậy mà tôi nghe : 27k ; À thì ra mình không mua combo nên bị bán giá cao ,,, Một hôm lâu rồi tôi ngồi ở sảnh bệnh viện Vinmec khát nước tôi mới vô căng tin mua chai lavie giá 20k vỏ chai rất lạ . Một người bạn làm cùng với tôi cứ phàn nàn ; tôi thấy chai nước này sao mà lạ thế ? tôi mới trả lời là ; lạ nên giá nó mới đắt . Nó hỏi giá bao nhiêu mà tôi không dám nói . Nói ra nó bảo mình khùng . Hôm xem phim trung quốc thấy chai nước lavie i xì hóa ra họ nhập từ trung quốc về bán cho lạ mắt giá cao,,
Tới sát giờ chiếu tôi vô phòng ; vắng hoe không có một mống người . Tất nhiên mình xem phim chứ không phải đi xem người . Một lát sau đôi tình nhân kia cũng vào xem rạp có ba người ,,, Rạp bây giờ họ cũng thiết kể nhỏ không kiểu như mấy trăm ghế như ngày xưa ,,,
Phim thì nội dung là tình yêu trai gái nhưng nói nhiều về đồng tính gay ( nói theo tiếng nam là : Bóng . Nhân vật phim thì có bóng lộ ,,, bóng kín úp úp mở mở . Tôi cảm nhân là : Gay là một cái gì đó tội lỗi ,,, và gia đình nào đẻ ra đứa con là gay bố mẹ họ đau lòng lắm . Bởi vì khi người nhà biết nó không là gay họ vui mừng lắm lắm í,,,
Vậy là tôi đã trải nghiệm xem phim một mình rùi nhé !!!
Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019
mẹ tôi 01
Cạnh nhà tôi có một ông giáo dạy toán . Ông dạy ở đâu ấy rồi chuyển về trường làng dạy tôi sau này dạy thêm đứa cháu của tôi nữa . Một hôm tôi mới hỏi ông ấy ; Ngày xưa chú đỗ sư phạm thế nào ?À !!! Học xong cấp ba thì chú đăng kí vào trường sư phạm không phải thi tuyển vì rất ít học sinh . Đến trường học ba tuần về nghiệp vụ sư phạm xong là được cử về trường cấp hai dạy toán luôn ,,, rồi hàng năm nghỉ hè quay lại trường bồi dưỡng thêm nghiệp vụ . Tôi về nhà mới kể cho mấy anh em nghe . Đứa cháu nhà tôi thì cứ thích ông ấy dạy thêm , ông ấy dạy dễ ,,, còn các cô ở trường thì nói : Cổ lỗ sĩ lắm rồi đừng có học ,,,
mẹ tôi 03
Nhà có đông anh em thì chuyện phải trông em là bình thường. Tôi được mẹ gia cho trông bé út em kém tôi sáu tuổi . Trước khi ra đồng cấy lúa mẹ bế em ra nhà bà ngoại để tôi chơi cùng có bà giúp rồi em cứng cáp dần. Đầu tiên tôi bế em quanh nhà thôi . Khi quen rồi tôi cõng em đi khắp làng trên xóm dưới. Đợt đó nhà bà trẻ em của bà tôi cưới con trai nên tôi cõng em đến chơi . Đang cõng em chơi đùa thì ở đâu có con lợn to đùng lao ra tôi sợ hãi hoa ra là họ bắt con lợn làm cỗ đám cưới . Lợn lại nuôi thả rông từ bé thân thiện như thú cưng ấy và rất hiểu con người . Hôm nay mấy ông đan ông mang dao với dây thừng đuổi bắt . Một phia là mấy người đồ tể một phía là tôi đang cõng em bé . Con lợn cũng là loại thông minh phán đoán tình huống giỏi nên nó chọn phía tôi mà chạy trốn ; Nó lao vào người tôi ,,, Xong tôi ngã lăn ra em bé thì khóc tôi thì bị đập đầu xuống đất bị thương chảy máu đầu . Chắc tại tôi từng chửi con lợn ngu ngốc bẩn thỉu đây mà . Kết quả là cỗng chẳng được ăn lại mang một cái sẹo rõ to ở trên đầu . Sau này mỗi khi có bài toán khó không làm được hay là một kì thi không vượt qua tôi lại đổ tội cho con lợn đó làm tôi trấn thương sọ não .
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2019
mẹ tôi
Vì không biết chữ nên mẹ tôi không có cơ hội để đi làm các công việc khác ngoài nghề nông . Mọi người hay gọi là nông dân cấy lúa trồng khoai ,,,Rảnh thì mẹ đi buôn bán các chợ phiên hoặc bắt cua ốc rồi bán . Vậy có ai hỏi thử tôi một câu đại loại :Mẹ bạn có tự hào là nông dân không ? Tôi trả là ; KHÔNG . Nước Việt Nam mình 80 % là nông dân . Con em nông dân cũng khối đứa là thiên tài nhưng chẳng có ông bố bà mẹ nào khuyên con mình học : Trồng trọt hay chăn nuôi để nối nghề cả . Tôi ra nước ngoài , đọc tin tức thấy ở nước ngoài con nhà nông được hướng nghiệp học nông nghiệp rồi về làm nông nghiệp ,,, Đơn giản lắm ruộng đất là người ta làm chủ sở hữu người ta tự tin lắm còn nông dân như mẹ tôi có mét vuông nào của mình đâu mà tự hào hướng nghiệp cho con cháu .
Mọi người có nhà ai nuôi chó không ? Chó đẻ ấy ,,, khi thấy nguy hiểm chó mẹ tha đi tha lại lũ chó con đáng yêu vô cùng . Dạo chiến tranh với Mỹ . Nhà tôi là nhà tranh vách đất và ngoài vườn có đào một cái hầm trú ẩn . Khi máy bay của nó đến ném bom có tối đang ngủ còi báo động rú lên mọi người vội vàng vùng dậy chạy ra hầm . Tôi đang ngủ cay mắt vô cùng cũng vội vàng chạy theo mẹ . Nhưng mà có phải chạy một lần đâu vừa quay lại giường nằm chưa ấm chỗ lại còi ú lên .Tôi kệ cái sự sống chết cứ nằm ngủ coi như điếc . Mẹ tôi tha hai đứa em sau tôi ra hầm không thấy tôi đâu lại quay lại cõng tôi ra hầm cứ như tôi là ấu chúa ấy . Nhà tôi ở cuối làng sát mép hồ nước hướng đông bắc . Mỗi khi có bão nhiệt đới ở biển đông mà cái cô dự báo thời tiết mặc jupe xinh như mộng nói : Bão hướng theo tây tây bắc là tôi sợ chết khiếp ,,, đâm thẳng vô nhà tôi đó . Mọi người có thể hiểu đơn giản là khi một cơn bão đi qua là nó thổi đủ bốn hướng gió : đông , bắc, tây ,,, KHi bão quay hướng nam là bão tan rồi . Nhà tranh nghĩa là lợp bằng lá gồi ( lá cọ ở phú thọ ấy ) rồi không có tiền mua lá thì lợp bằng rơm rạ . Đầu tiên bão đổ bộ theo hướng đông sức gió mạnh nhất nó thổi tốc hết mái rơm rạ bay tứ tung xong là mưa dột khắp nhà . Nhà bà ngoại tôi thì ở giữa làng kín gió mà lại xây gạch và mái ngói âm dương . Khi bão đến mấy ông anh bà chị trốn hết ra nhà bà ngoại con tôi thì ở nhà với mẹ và hai cô em bé út . Được ở bên mẹ chở che mà tôi vẫn sợ chết khiếp . Hai cô em út thì bé tí nằm im ngủ con tôi nằm khóc như tỉ tê khiến mẹ đã lo lắng vì mưa bão lúa thối vỡ đê lại càng thêm não nề ; Mẹ quát tôi : Mày có im đi không ! Sao mà phải khóc ? Tôi phụng phịu nói : con sợ nhà mình đổ chết bẹp . Mẹ cho con ra nhà ông bà ngoại ! Mẹ quát tôi : Đang mưa to gió lớn thế này đi làm sao được ( nhà bà ngoại ở xóm trên chỉ cách vài trăm mét thôi ) rồi không chịu được tiếng loa rè của tôi nỉ non mẹ lại đội áo mưa cõng tôi ra nhà bà ngoại rồi lại trở về nhà ,,,
Thời của tôi là giáo dục 1+10 =11 năm. Vỡ lòng + 10 năm
Nhập môn làng cho một bà mẹ biết chữ làm cô giáo. Trường lớp thì chọn cái miếu hoang bỏ không rồi treo cái bảng kê mấy cái bàn ghế là ổn Không có áp lực học tập thành tích gì đâu mà ai cũng được lên lớp hết. Trường làng nên cũng chỉ hơn chục bạn ,làng nào học làng đó luôn. Xong vỡ lòng thì auto lên lớp một trường xã . Hôm đầu tiên khai giảng tôi được phân học lớp con mụ giáo già nhất trường ai cũng khen dạy giỏi . Số tôi hên quá trời chắc sau này thành tài . Sau buổi Khai giảng về lớp bà ấy làm một bài khảo sát nghe viết chính tả : Ôi trời ơi ! Có mang giấy bút gì đâu mà viết ( con mụ này quái thai không có tin vào tài năng dạy dỗ của các cô giáo làng) cả lớp ồn ào như chim ri may quá tôi có bà chị họ học trên hai lớp vào viết giúp nên vượt qua kì sát hạch . Còn mấy thằng bạn trong xóm không viết được chữ nào nên mụ không nhận mà yêu cầu học lại lớp vỡ lòng...
Tôi mất mấy thằng bạn thân nên đi học không có quen ai buồn thiu học hành chẳng ra gì : nào viết sai, tính nhầm con mụ giáo già ngày nào cũng véo tai rồi giật tóc tôi đau quá khóc tu tu suốt buổi nên bị Trầm cảm học đường... Ngày xưa mà có ai đoán được bệnh như thế này họ bảo tôi đần rồi có một cô giáo trẻ dạy thay mụ giáo già đó vài tháng tôi thấy đời yên ổn thấy sân trường có nắng và trên trời có màu xanh. Nhưng ngày vui chẳng bao lâu hôm đang học thì lại thấy mụ giáo già quay lại lớp trong lòng tôi đật sụp dưới chân và chớp ở trên đầu bủn rủn chân tay luôn... Năm đó tôi đúp lớp một học lại với mấy thằng khảo sát trượt năm ngoái . Tôi không hiểu sao ai cũng khen con mụ giáo đó là giỏi. Thực gia về gia đình đời tư con mụ giáo đó là một bà mẹ tồi ( bà có hai người con trai gái) Bà cho hai đứa ngủ chung với nhau kể cả khi dậy thì 15 .16 tuổi và hai anh em quan hệ tình dục . Cô em gái có chửa và để ra một bé trai bà vẫn để nuôi bắt nó gọi bố mẹ bằng anh em ( bây giờ vẫn còn sống sự thật trăm phần trăm luôn) Đám tang con mụ già đó chết bảo là người đưa ma rất đông nhiều người thành tài lắm, nhưng với tôi không bao giờ tin tưởng cái kiểu dạy dỗ bạo lực như thế
Mọi người có nhà ai nuôi chó không ? Chó đẻ ấy ,,, khi thấy nguy hiểm chó mẹ tha đi tha lại lũ chó con đáng yêu vô cùng . Dạo chiến tranh với Mỹ . Nhà tôi là nhà tranh vách đất và ngoài vườn có đào một cái hầm trú ẩn . Khi máy bay của nó đến ném bom có tối đang ngủ còi báo động rú lên mọi người vội vàng vùng dậy chạy ra hầm . Tôi đang ngủ cay mắt vô cùng cũng vội vàng chạy theo mẹ . Nhưng mà có phải chạy một lần đâu vừa quay lại giường nằm chưa ấm chỗ lại còi ú lên .Tôi kệ cái sự sống chết cứ nằm ngủ coi như điếc . Mẹ tôi tha hai đứa em sau tôi ra hầm không thấy tôi đâu lại quay lại cõng tôi ra hầm cứ như tôi là ấu chúa ấy . Nhà tôi ở cuối làng sát mép hồ nước hướng đông bắc . Mỗi khi có bão nhiệt đới ở biển đông mà cái cô dự báo thời tiết mặc jupe xinh như mộng nói : Bão hướng theo tây tây bắc là tôi sợ chết khiếp ,,, đâm thẳng vô nhà tôi đó . Mọi người có thể hiểu đơn giản là khi một cơn bão đi qua là nó thổi đủ bốn hướng gió : đông , bắc, tây ,,, KHi bão quay hướng nam là bão tan rồi . Nhà tranh nghĩa là lợp bằng lá gồi ( lá cọ ở phú thọ ấy ) rồi không có tiền mua lá thì lợp bằng rơm rạ . Đầu tiên bão đổ bộ theo hướng đông sức gió mạnh nhất nó thổi tốc hết mái rơm rạ bay tứ tung xong là mưa dột khắp nhà . Nhà bà ngoại tôi thì ở giữa làng kín gió mà lại xây gạch và mái ngói âm dương . Khi bão đến mấy ông anh bà chị trốn hết ra nhà bà ngoại con tôi thì ở nhà với mẹ và hai cô em bé út . Được ở bên mẹ chở che mà tôi vẫn sợ chết khiếp . Hai cô em út thì bé tí nằm im ngủ con tôi nằm khóc như tỉ tê khiến mẹ đã lo lắng vì mưa bão lúa thối vỡ đê lại càng thêm não nề ; Mẹ quát tôi : Mày có im đi không ! Sao mà phải khóc ? Tôi phụng phịu nói : con sợ nhà mình đổ chết bẹp . Mẹ cho con ra nhà ông bà ngoại ! Mẹ quát tôi : Đang mưa to gió lớn thế này đi làm sao được ( nhà bà ngoại ở xóm trên chỉ cách vài trăm mét thôi ) rồi không chịu được tiếng loa rè của tôi nỉ non mẹ lại đội áo mưa cõng tôi ra nhà bà ngoại rồi lại trở về nhà ,,,
Thời của tôi là giáo dục 1+10 =11 năm. Vỡ lòng + 10 năm
Nhập môn làng cho một bà mẹ biết chữ làm cô giáo. Trường lớp thì chọn cái miếu hoang bỏ không rồi treo cái bảng kê mấy cái bàn ghế là ổn Không có áp lực học tập thành tích gì đâu mà ai cũng được lên lớp hết. Trường làng nên cũng chỉ hơn chục bạn ,làng nào học làng đó luôn. Xong vỡ lòng thì auto lên lớp một trường xã . Hôm đầu tiên khai giảng tôi được phân học lớp con mụ giáo già nhất trường ai cũng khen dạy giỏi . Số tôi hên quá trời chắc sau này thành tài . Sau buổi Khai giảng về lớp bà ấy làm một bài khảo sát nghe viết chính tả : Ôi trời ơi ! Có mang giấy bút gì đâu mà viết ( con mụ này quái thai không có tin vào tài năng dạy dỗ của các cô giáo làng) cả lớp ồn ào như chim ri may quá tôi có bà chị họ học trên hai lớp vào viết giúp nên vượt qua kì sát hạch . Còn mấy thằng bạn trong xóm không viết được chữ nào nên mụ không nhận mà yêu cầu học lại lớp vỡ lòng...
Tôi mất mấy thằng bạn thân nên đi học không có quen ai buồn thiu học hành chẳng ra gì : nào viết sai, tính nhầm con mụ giáo già ngày nào cũng véo tai rồi giật tóc tôi đau quá khóc tu tu suốt buổi nên bị Trầm cảm học đường... Ngày xưa mà có ai đoán được bệnh như thế này họ bảo tôi đần rồi có một cô giáo trẻ dạy thay mụ giáo già đó vài tháng tôi thấy đời yên ổn thấy sân trường có nắng và trên trời có màu xanh. Nhưng ngày vui chẳng bao lâu hôm đang học thì lại thấy mụ giáo già quay lại lớp trong lòng tôi đật sụp dưới chân và chớp ở trên đầu bủn rủn chân tay luôn... Năm đó tôi đúp lớp một học lại với mấy thằng khảo sát trượt năm ngoái . Tôi không hiểu sao ai cũng khen con mụ giáo đó là giỏi. Thực gia về gia đình đời tư con mụ giáo đó là một bà mẹ tồi ( bà có hai người con trai gái) Bà cho hai đứa ngủ chung với nhau kể cả khi dậy thì 15 .16 tuổi và hai anh em quan hệ tình dục . Cô em gái có chửa và để ra một bé trai bà vẫn để nuôi bắt nó gọi bố mẹ bằng anh em ( bây giờ vẫn còn sống sự thật trăm phần trăm luôn) Đám tang con mụ già đó chết bảo là người đưa ma rất đông nhiều người thành tài lắm, nhưng với tôi không bao giờ tin tưởng cái kiểu dạy dỗ bạo lực như thế
Nhà có đông anh em thì chuyện phải trông em là bình thường. Tôi được mẹ gia cho trông bé út em kém tôi sáu tuổi . Trước khi ra đồng cấy lúa mẹ bế em ra nhà bà ngoại để tôi chơi cùng có bà giúp rồi em cứng cáp dần. Đầu tiên tôi bế em quanh nhà thôi . Khi quen rồi tôi cõng em đi khắp làng trên xóm dưới. Đợt đó nhà bà trẻ em của bà tôi cưới con trai nên tôi cõng em đến chơi . Đang cõng em chơi đùa thì ở đâu có con lợn to đùng lao ra tôi sợ hãi hoa ra là họ bắt con lợn làm cỗ đám cưới . Lợn lại nuôi thả rông từ bé thân thiện như thú cưng ấy và rất hiểu con người . Hôm nay mấy ông đan ông mang dao với dây thừng đuổi bắt . Một phia là mấy người đồ tể một phía là tôi đang cõng em bé . Con lợn cũng là loại thông minh phán đoán tình huống giỏi nên nó chọn phía tôi mà chạy trốn ; Nó lao vào người tôi ,,, Xong tôi ngã lăn ra em bé thì khóc tôi thì bị đập đầu xuống đất bị thương chảy máu đầu . Chắc tại tôi từng chửi con lợn ngu ngốc bẩn thỉu đây mà . Kết quả là cỗng chẳng được ăn lại mang một cái sẹo rõ to ở trên đầu . Sau này mỗi khi có bài toán khó không làm được hay là một kì thi không vượt qua tôi lại đổ tội cho con lợn đó làm tôi trấn thương sọ não .
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Ngày mưa gió mẹ tôi cặm cụi nhóm bếp thổi cơm khói bốc mù trời cay cả mắt mà không xong bữa cơm , trong khi nhà bên cạnh có cây rơm to khô nỏ đun bếp cháy đùng đùng . Hóa ra là nhà đó nuôi bò cho hợp tác xã được chia rơm cho bò ăn nhiều lắm . Nên tự nhiên tôi hỏi mẹ : Sao nhà mình không nuôi bò hả mẹ ?Mẹ cười và nói ; Con bé tí thế chăn làm sao được . Nhìn lũ bạn có con thú cưng to đùng là con trâu con bò cưỡi mỗi khi đi qua cổng nhà tôi cũng thích chứ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)